Trên đường đi, Hàn Dao còn tiện thể tìm một vài loại quả giải khát. Ngồi trong chỗ trú, cô lại cảm nhận được cơn thèm thịt, trong lòn5g vô cùng phiền muộn.
Cô cầm bản đồ, đến khi tính toán chính xác xong thì trời đã tối rồi.
Tựa vào chỗ trú, Hàn Dao 6ngồi ngắm sao trời, thức đến nửa đêm.
Vừa tới mười hai giờ là cô thu dọn đồ đạc, bước vào bóng đêm nùng nặc. Đêm khuya, một 7cơn gió thổi qua nơi mà Hàn Dao đứng, mấy chiếc lá rơi xuống.
Bóng người biến mất, đêm đen vô tận ẩn giấu biết bao nguy hiểm4, mặc dù không an toàn bằng ban ngày, nhưng Hàn Dao cũng chỉ có thể lên đường.
Hàn Dao đã lên kế hoạch rút ngắn khoảng thời 8gian trong rừng từ mười bốn ngày xuống còn mười một ngày. Cô nhất định phải tới nơi mà Nhậm Thiên Nghênh nói trước mười hai giờ đêm ngày thứ mười hai.
Vào ban đêm, ở cái nơi khỉ ho cò gáy này kiểu gì cũng sẽ có một số thứ ghê rợn. Hàn Dao đi khoảng hai kilomet về phía bắc thì gặp một đàn dơi, buổi tối là thời gian hoạt động chủ yếu của chúng.
Một bầy dơi đen nghịt khiến cái nơi vốn không sáng sủa gì này càng thêm âm u. Hàn Dao ở trên một cái cây, nhìn bầy dơi đen ngòm. Để tránh đụng phải những con dơi phía đối diện, cô lựa chọn thay đổi phương hướng, vòng theo đường hình cung, tới thẳng điểm dừng chân tiếp theo.
Đủ mọi loài động vật xuất hiện. Tuy rằng lên đường vào ban ngày cũng gặp một số động vật, nhưng khả năng công kích thua xa những động vật xuất hiện vào buổi tối, chủng loại cũng đa dạng hơn.
Hàn Dao tránh được một vài loại, nhưng không có nghĩa là cô tránh được hết. Trong mấy ngày tiếp theo, cô chỉ ngủ hai, ba tiếng vào ban ngày, ăn ít lương khô lót dạ, đến tối sẽ dùng toàn bộ thời gian lên đường.
Đến tối ngày thứ mười một, Hàn Dao vẫn đang trên đường, còn khoảng hai mươi kilomet nữa là cô tới nơi rồi.
Nhưng lúc hơn tám giờ, Hàn Dao cầm con dao quân đội, nhìn bốn, năm con sói đang chậm rãi bước từ phía bắc tới, đầu ngón tay tái nhợt.
Sói là động vật sống bầy đàn, cô nhìn mấy con sói lác đác trước mặt, không khỏi cảm thấy lo lắng. Nếu cô tốn nhiều thời gian vào mấy con sói này, hoặc khiến chúng chú ý tới, vậy thì cô có chạy lên trời.
Tuy rằng nghĩ thế, nhưng Hàn Dao vẫn không động đậy gì. Cô quan sát mấy con sói, nếu cô đoán không sai thì con sói đầu lĩnh của bầy sói này không ở đây.
Nhận ra điều đó, Hàn Dao âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhìn mấy con sói đang nhăm nhe trước mặt, cô đột nhiên phi thẳng về phía chúng. Có vẻ như mấy con sói cũng giật mình, co lại theo bản năng, như chỉ giây lát là lại bày ra dáng vẻ hung ác.
Một con sói nhe răng với Hàn Dao rồi cũng nhào lên. Hai bên lướt qua nhau, máu đỏ trào ra. Hàn Dao nửa ngồi tại chỗ, máu chảy từ trên con dao găm xuống.
Đằng sau cô là thi thể của con sói ấy, một trong số năm con đã bị giải quyết.
Sau đó, vẫn là kiểu lấy mạng bằng một chiêu như thế, chỉ trong một phút ngắn ngủi, Hàn Dao giải quyết ba con sói, hai con còn lại hình như đang đứng ngoài quan sát tình hình.
Xử lý xong bốn con sói, trên người Hàn Dao dính dầy máu tươi, trên mặt và cũng toàn là máu sói, môi cũng bị bắn vài giọt, còn cô thì không hề hấn gì. Cô ngước mắt nhìn hai con sói ở bên ngoài, thè lưỡi liếm giọt máu trên môi đi, còn nhếch miệng nở nụ cười. Nụ cười ấy trông rất quỷ dị, khiến hai con sói kia phát sợ.
Chúng hú lên, cúp đuôi chạy mất hút. Hàn Dao lau qua máu dính trên con dao vào lá cây, lao về phía mà hai con sói vừa chạy đi.
Vốn dĩ chỉ còn lại hai mươi kilomet, nhưng cô lại vòng đi thành bốn mươi kilomet. Hai giờ sáng, cô rơi vào tình trạng kiệt sức, ngã gục ở ngoài nơi đóng quân tạm thời của Nhậm Thiên Nghênh, mê man không biết gì nữa.
***
Sau mười ngày, trong số những người vào rừng, người thì bị thương, người thì không kiên trì được. Thời gian còn năm ngày nữa, những người còn sót lại chính là năm đồng bạn của Hàn Dao.
Nhiều ngày qua giúp đỡ lẫn nhau cũng chẳng dễ dàng gì. Một lần nữa sập bẫy, ngay cả người luôn bình tĩnh như Trương Lan Tiếu cũng không nhịn được văng tục.
Đại Lan và Chúc Quân Dương bị vướng vào bẫy, ba người còn lại ra sức muốn cứu bọn họ lên, trong lòng Đại Lan dâng lên cảm giác áy náy.
Nhìn mồ hôi trên trán họ, nhìn dáng vẻ cố gắng của bọn họ, cô ấy thực sự không muốn mình làm liên lụy tới mọi người. Nếu không vì bọn họ không muốn từ bỏ bất cứ ai, e rằng cô ấy đã về căn cứ tân binh từ lâu rồi, làm gì có chuyện kiên trì được đến bây giờ.
Sau khi giúp bọn họ kéo Chúc Quân Dương lên, thấy Vu Nam vươn tay về phía mình, Đại Lan lắc đầu. Vu Nam khựng tay lại:
“Đại Lan, cô định làm gì vậy?”
Anh ta nhìn Đại Lan bằng ánh mắt khó tin.
“Hàn Dao nói đúng, cô ấy có thể làm như vậy, vì sao tôi lại không thể? Tin tôi đi, sự lựa chọn của tôi cũng sẽ chính xác như Hàn Dao. Mọi người cứ yên tâm đi nốt quãng đường còn lại đi.”
Dứt lời, trước sự kinh ngạc của bốn người còn lại, Đại Lan kéo đạn tín hiệu của mình, mỉm cười nhìn mấy người trước mắt.
“Mọi người nhất định phải ra khỏi đây, đến lúc đó, tôi và Hàn Dao sẽ đãi mọi người một chầu.”
Cô ấy lau giọt nước trong mắt, thấy không ai phản ứng gì, bèn đuổi bọn họ:
“Mọi người đi mau lên, lát nữa sẽ có người tới đón tôi, đi đi.”
Chưa ai kịp lên tiếng thì Đại Lan đã nói một tràng đuổi bọn họ đi, cô ấy cũng nhìn thấy vẻ mặt khó tin của bọn họ.
“Tôi là một gánh nặng, có tôi thì sẽ làm liên lụy đến mọi người, như vậy sẽ chẳng có lợi gì cho cả tôi và mọi người. Đi mau lên, bọn họ sẽ tới ngay thôi. Thời gian có hạn, mọi người tranh thủ lúc ban ngày đi nhiều chút, buổi tối không an toàn.”
Vừa nói, cô ấy vừa lấy hết đồ của mình ra đưa cho bọn họ, nhưng không ai nhận cả. Cô ấy nhìn vào mắt Vu Nam:
“Vu Nam, anh cầm lấy đi, tôi chờ mọi người ở bên ngoài.”
Vu Nam nhìn cô ấy chăm chú, nhận lấy đồ của cô ấy rồi gật đầu.
“Cô cẩn thận nhé.”
Vu Nam cho tất cả vào ba lô rồi đẩy Đường Duy Hy, bảo anh ta đi trước. Trương Lan Tiếu kéo Chúc Quân Dương đi ở giữa, Vu Nam đi cuối cùng. Đi được hai bước, Vu Nam lại quay về, ngồi xuống và vươn tay ra với Đại Lan.
“Tôi kéo cô lên, ở dưới đó lạnh.”
Đại Lan nhìn vào đôi mắt Vu Nam, đưa tay cho anh ta. Anh ta dùng sức, cả người cô ấy được kéo lên.
Đại Lan ngồi dưới đất thở hổn hển, sau đó mới phát hiện ra Vu Nam vẫn chưa đi. Vừa quay đầu lại, khuôn mặt của anh ta đã hiện rõ ngay trước mắt cô.
Bờ môi cảm nhận được sự ấm áp, trái tim đập hẫng một nhịp, Đại Lan chỉ cảm thấy cả người tê cứng
“Sau khi ra ngoài, tôi có chuyện
muốn nói với cô. Tôi cũng sẽ nhớ
những lời cô nói.”
Vu Nam nói câu đó với Đại Lan rồi
xoay người rời khỏi đó.
Đại Lan ngồi tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn
bóng lưng anh ta. Đến tận khi có
người tới đón và gọi cô, cô mới
hoàn hồn, chào và xin lỗi vị sĩ quan
đã gọi mình rất nhiều lần kia.
Đại Lan quay đầu, nhìn theo hướng
mà Vu Nam đi, cuối cùng vẫn theo
người đó lên máy bay. Hình như cô
đã biết anh ta muốn nói gì rồi.