Đây là suy nghĩ duy nhất của Sa Long sau khi ra khỏi lều trại. Đống nhiệm vụ dày đặc kia thật sự khiến người ta nhức đầu, hơn nữa có vẻ như Nhậ5m Thiên Nghênh còn chưa làm xong. Ra ngoài lều, Sa Long lập tức đau lòng thay cho đám “hoa quái vật trên biển”.
Đương nhiên, là một ti6nh anh của đội lục chiến hải quân, Sa Long vẫn thấy hả hê nhiều hơn là đau lòng. Trong lều, Nhậm Thiên Nghênh gõ một chữ cuối cùng, nhìn kế ho7ạch huấn luyện gần như hoàn mỹ rồi cười ra tiếng.
Ở cuối bản kế hoạch còn có một hàng chữ to rõ: Tiêu chuẩn của lính nam cũng giống lí4nh nữ! Trên dấu chấm than phản chiếu khuôn mặt tươi cười của Nhậm Thiên Nghênh.
Ở bên ngoài, Sa Long nghe thấy, chỉ cảm thấy sống lưng8 lạnh toát. Anh ta rùng mình một cái, nhìn lướt qua lều vải rồi vội vàng đi cử máy bay chấp hành mệnh lệnh.
Trong rừng, Hàn Dao luôn mãi suy tư, đến cuối cùng vẫn quyết định lên đường, tranh thủ lúc trời không mưa. Cô giải quyết cơm trưa một cách qua loa, sau đó tiếp tục hướng tới nơi được đánh dấu tiếp theo.
Đến trưa, bởi vì không uống nước, miệng cô hơi khô, nhưng vẫn trong khả năng chịu đựng. Cô không để ý tới, cẩn thận đi đường. Càng đi về phía bắc thì bụi cây càng nhiều, tiến bước cũng khó khăn hơn, sơ sẩy một chút là sẽ bị vấp ngã. Đến lần thứ ba bị vấp ngã, cô không khỏi bực mình, dùng con dao quân đội chém mấy nhát vào bụi cây trước mặt.
Cách chặt cây không có một kỹ xảo nào đó làm cô tốn rất nhiều sức. Khi bụi cây trước mặt sắp bị cô san bằng, trong đầu cô bỗng lóe lên một ý tưởng. Cô vứt ba lô xuống, hì hục một lúc với bụi cây sạch sẽ ấy.
Nửa tiếng sau, Hàn Dao dùng lá cây lau đất cát trên tay đi, sau đó lại lau mặt, để lại mấy vết bẩn trên mặt mà không hề phát hiện ra.
Cô đứng đó nhìn cạm bẫy cực kỳ bí ẩn mà mình tạo ra, cười một cách vui vẻ. Đến khi cười đủ rồi, cô mới thu dọn đồ đạc rời khỏi “hiện trường gây án”. Nghĩ tới chuyện sẽ có người sập bẫy, cô vừa đi vừa cười hớn hở.
May mà không có ai đi qua khu vực này trong rừng, không thì sẽ bị tiếng cười ghê rợn của cô dọa chết khϊếp mất. Vì chuyện này, Hàn Dao cười rất lâu, vậy nên đến buổi chiều lại mưa, cô cũng bình tĩnh chấp nhận số phận.
Nửa đêm, dựa vào chỗ trú nhìn màn mưa bên ngoài. Cảm nhận được rằng bụng mình đang ra sức kháng nghị, Hàn Dao giơ hai cánh tay ra ngoài, hứng nước mưa đưa vào miệng. Sau mấy lần như vậy, cô cũng coi như lửng dạ.
Cuối cùng, cô mệt mỏi dựa vào chỗ trú, lúc mơ lúc tỉnh. Trời mưa suốt một tuần liền, trên cơ bản ngày nào cũng như ngày thứ nhất và ngày thứ hai. Đến tận ngày thứ tám, trời mới hoàn toàn tạnh mưa, nhưng nhiệt độ giảm xuống mấy độ liền.
Đến sáng, Hàn Dao tìm được một con suối nhỏ, đi rửa mặt sạch sẽ. Những ngày trước đó, cô chỉ có thể dùng nước mưa lau qua mặt, hơn nữa vẫn luôn không có cơ hội ăn thức ăn mặn, cô cảm thấy mình sắp biến thành người tiền sử luôn rồi.
Lúc rửa mặt Hàn Dao còn loáng thoáng thấy bóng cá bơi trong nước, nhưng khi rửa mặt xong, mặt nước lại trong veo, khiến cô vô cùng chán nản. Cô đã ăn quả dại, cỏ dại và côn trùng nhiều ngày rồi, miệng lưỡi nhạt toẹt, bây giờ không muốn ăn nữa.
Hàn Dao ngồi im tại chỗ mấy phút rồi cầm bản đồ lên xem tuyến đường của mình. Cô quyết định dành một ngày đi tìm thịt ăn! Không thể tiếp tục như thế được nữa, cô nhất định phải ăn thịt, thịt! Thịt!
Người lính quyết tâm ăn thịt ấy cứ thế bước lên con đường săn bắt hủy diệt của mình, khí thế hùng hổ đến mức cây cối run rẩy, chim chóc bắt đầu bay tán loạn, đương nhiên, đó là điều không thể!
Hàn Dao tìm một vòng mà không tìm được gì cả. Cô tức tối lau dao vào quần áo, mở rộng phạm vi tìm kiếm ra gấp đôi.
Thế là suốt một ngày liền, thỉnh thoảng lại trông thấy một bóng người nhảy lên nhảy xuống, chạy ngược chạy xuôi trong rừng cây.
Đã lên kế hoạch là một ngày, Hàn Dao thực sự chỉ dùng một ngày.
Nhậm Thiên Nghênh đã chuyển địa điểm đóng quân qua đảo rồi. cô ấy ngồi trong lều vải, nhìn điểm đỏ tương ứng với Hàn Dao, suốt một ngày mà nó chỉ loanh quanh ở cùng một khu vực không vượt quá hai kilomet.
Nhậm Thiên Nghênh xoa cằm, âm thầm suy đoán xem rốt cuộc cô nhóc đáng yêu ấy đang làm gì, lãng phí một ngày đi loăng quăng ở cái nơi rừng rú ấy, có vẻ còn không biết mệt. Nếu là người bình thường, đương nhiên người ta sẽ nghĩ cách để ra khỏi rừng đầu tiên rồi.
Đúng là lạ đời mà! Nhậm Thiên Nghênh đang nghĩ như thế thì chiếc điện thoại trong tay đổ chuông. Cô ấy cầm điện thoại lên xem, thấy là “mẫu thân đại nhân” Liễu Phương Lỵ gọi tới, bèn vội vàng bắt máy.
“A lô, mẹ, sao hôm nay mẹ lại rảnh gọi điện thoại cho con vậy?”
Ở đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói dịu dàng: “Mẹ nhớ con, gọi để hỏi xem bao giờ con mới về thăm nhà được.”
Liễu Phương Lỵ nói ra suy nghĩ của mình, Nhậm Thiên Nghênh xoa trán.
“Mẹ hỏi cũng bằng không thôi, con ở trong bộ đội, không biết bao giờ mới được nghỉ. Đợi khi nào rảnh, con sẽ về thăm mẹ, mẹ đừng sốt ruột.”
“Mẹ không sốt ruột được sao? Con nói đi, em con nhỏ hơn con mấy tháng mà đã kết hôn, còn sắp sinh con rồi, bao giờ con mới dẫn bạn trai về gặp mẹ?”
Liễu Phương Lỵ vừa mở miệng là Nhậm Thiên Nghênh cảm thấy đau đầu. Thằng em cô gặp may thôi, duyên phận của cô chưa tới, cô có thể làm gì được đây? Chẳng lẽ lần nào về nhà cũng phải thực hiện cái nhiệm vụ dài hạn này à? Vậy thì cô về nhà làm gì nữa, chẳng thà an phận ở trong bộ đội còn hơn.
“Mẹ, mẹ đừng nóng vội, con sẽ cố gắng tìm mà, mẹ phải cho con thời gian chứ. Em con là đàn ông, con là phụ nữ, bọn con khác nhau. Tóm lại kiểu gì cũng sẽ tìm được, mẹ cứ từ từ!”
“Con hai mươi tám tuổi rồi!” “Đúng ạ!”
Nhậm Thiên Nghênh chặn lời Liễu Phương Lỵ: “Con mới hai mươi tám tuổi, vội gì chứ! Mẹ đừng sốt ruột, con còn chuyện phải làm, con tắt máy đây!”
Vừa nói, cô ấy vừa kéo điện thoại ra xa tai, nhanh chóng tắt máy trước khi Liễu Phương Lỵ mở miệng lần nữa, sau đó cài đặt thành chế độ yên lặng, vứt điện thoại lên bàn làm việc, để mặc nó lóe sáng liên tục.
Trong lúc Nhậm Thiên Nghênh
đang đau khổ thì ở trong rừng, Hàn
Dao đã tiêu diệt được một tổ thỏ sau
một ngày làm việc bận rộn, hai con
to béo, ba con nhỏ, còn chưa to bằng
cái đầu, nhưng cũng chừng một, hai
cân.
Tuân thủ nguyên tắc nói không lãng
phí, Hàn Dao quyết định giải quyết
hết năm con thỏ này. Cô đi theo một
hướng, lúc này mới phát hiện ra
mình đã lạc khỏi tuyến đường lúc
đầu rồi.
Cô phân biệt phương hướng, tốn
chút thời gian để quay lại đường cũ,
mang năm con thỏ tới cạnh suối, lột
da rửa sạch, nướng chín năm con
cùng một lúc.
Sau khi giữ lại phần mà mình định
ăn, cô dùng lá chuối sạch gói phần
còn lại vào, xác định không để lọt
hương thơm rồi mới cho vào ba lô.
Nhân lúc trời chưa tối, cô vừa gặm
thịt thỏ vừa lên đường.