Sau khi về nơi đóng quân, Nhậm Thiên Nghênh ra gặp Đại Lan. Cô ấy nhìn người lính nữ chật vật trước mặt.
“Kiên trì đ5ược đến bây giờ cũng là giỏi lắm rồi. Nghỉ ngơi đi, bao ngày qua mệt mỏi thế rồi.”
Nhậm Thiên Nghênh thản nhiên nói6, sau đó đích thân dẫn Đại Lan tới chỗ nghỉ ngơi.
Đại Lan ngủ một giấc ở nói đóng quân. Đến khi tỉnh lại, cô ấy ra 7ngoài dạo một vòng. Ở ngoài doanh trại, cô ấy nhìn thấy một người nằm im ở đó, sợ đến thót cả tim.
Đại Lan vội vàng4 đi tới, trông thấy khuôn mặt máu me của Hàn Dao, trái tim cô ấy như muốn nhảy lên cổ họng. Không ai biết Hàn Dao đã nằm đó8 bao lâu, Đại Lan hô hoán, đánh thức một số người đang say giấc trong doanh trại.
Khi có người chạy tới thì Đại Lan đã kiểm tra bước đầu xong cho Hàn Dao rồi, biết rằng những vết máu kia không phải là máu của cô. Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, một quân y mang băng ca tới, hai người cùng nhau chuyển Hàn Dao tới lều chăm sóc những ai bị thương.
Đến cuối cùng, Hàn Dao vẫn phải truyền nước, bổ sung glucose. Cô đang trong tình trạng kiệt sức, glucose có thể trợ giúp cô khôi phục thể lực trong lúc cô mê man.
Nhận được tin báo là Nhậm Thiên Nghênh tới thăm Hàn Dao. Khi biết rõ đầu đuôi mọi chuyện, lại thấy Đại Lan cứ loay hoay bận rộn cạnh giường, Nhậm Thiên Nghênh không nhịn được nữa, giữ cô ấy lại.
“Cô đừng loay hoay nữa, cô ấy chưa tỉnh lại được ngay đâu, ngồi xuống nghỉ một lát đi. Tình trạng kiệt sức như thế này thường xuyên xảy ra ở chỗ chúng tôi.”
Lời nói của Nhậm Thiên Nghênh khiến Đại Lan ngừng bận bịu, kéo ghế ngồi xuống cạnh giường.
Giang Hàn đã lười biếng nhiều ngày rồi, Nhậm Thiên Nghênh đang mải lo chuyện huấn luyện, vậy nên sau khi ra khỏi lều trại, cô ấy gọi Giang Hàn tới, hai người trò chuyện trong lều của Nhậm Thiên Nghênh.
Giang Hàn mới tới, vẫn chưa biết chuyện của Hàn Dao. Bây giờ nghe Nhậm Thiên Nghênh nói, cô ấy cũng hơi ngạc nhiên.
“Mười một ngày mà đã ra ngoài rồi?”
Giang Hàn còn không kịp điều chỉnh vẻ mặt.
“Nói chính xác hơn thì cô ấy chỉ tốn mười ngày để đi đường.”
Nhậm Thiên Nghênh nhìn vào mắt Giang Hàn.
“Có một ngày cô ấy ở trong rừng, chỉ loanh quanh trong phạm vi hai kilomet.”
Giang Hàn vô thức nuốt nước miếng, bàn tay đặt trên bàn nắm chặt lại, chậm rãi tiêu hóa tin tức này.
“Vậy có biết hôm đó cô nàng ấy đã làm gì không?”
Nhậm Thiên Nghênh nhún vai, chuyện này thì ai biết được. Giang Hàn tựa lưng vào ghế, bắt đầu chìm vào im lặng. Nhậm Thiên Nghênh xem bản kế hoạch huấn luyện trong tay, cũng không nói gì cả, bầu không khí trong lều trở nên yên tĩnh.
Giang Hàn im lặng rất lâu, Nhậm Thiên Nghênh đột nhiên lên tiếng:
“Tôi sắp phải về căn cứ rồi, cô giải quyết xong chuyện ở đây thì cũng về đi. Tôi để kế hoạch huấn luyện chi tiết ở đây, cô nghiên cứu rồi đưa ra ý kiến. Hàn Dao cứ để tôi đưa về trước.”
Giang Hàn hoàn hồn, lập tức gật đầu, sắp kết thúc rồi mà còn giao cho cô ấy.
Nhậm Thiên Nghênh đưa Hàn Dao và Đại Lan đi. Hàn Dao vẫn đang mê man, không hề biết mình bị đưa từ chỗ nọ đến chỗ kia. Đến khi mở mắt ra, nhìn thấy căn phòng ngủ quen thuộc, cô phải load một lúc lâu mới tỉnh táo lại được.
Hàn Dao thong thả mặc quần áo vào, chợt phát hiện ra trong khe móng tay của mình còn dính máu. Cô nhíu mày, quyết định ngừng mặc quần áo.
Đúng lúc này, Đại Lan đi vào, nhìn thấy động tác của Hàn Dao, cô ấy bèn giải thích:
“Tôi mới chỉ lau cho cô thôi, cô chưa tỉnh lại thì tôi cũng không thể tắm cho cô được, nên cứ để cô ngủ như thế, nhưng mà cũng thay quần áo rồi.”
Hàn Dao gật đầu. Cái giường cô ngủ không phải là giường cô, mà là giường dưới của Trương Lan Tiếu. May mà Đại Lan thay quần áo cho cô, nếu không thì chính cô cũng cảm thấy ghê tởm.
Mặc dù không phải là giường của mình, nhưng cô vẫn thấy ghê ghê, xuống giường mới biết là trời tối rồi.
“Tối rồi cơ à?”
Hàn Dao nhìn Đại Lan, giọng nói hiện rõ sự nghi hoặc.
“Đây là tối ngày thứ hai rồi, cô ngủ suốt hai ngày một đêm.”
“Ồ.”
Hàn Dao hiểu rõ, gật đầu rồi xoay người đi tới chỗ tủ lấy quần áo. Cô cũng đoán là mình sẽ không tỉnh lại sớm, nhưng không ngờ lại ngủ lâu như vậy. Cô lúc lắc đầu:
“Tôi đi tắm đây. Phải rồi, cô ăn cơm chưa?”
Đại Lan gật đầu:
“Tôi ăn rồi, nhưng không biết bao giờ cô tỉnh nên đã nhờ bếp trưởng La giữ thức ăn cho cô, chứ tôi mà mang về thì nguội tanh nguội giá từ lâu rồi, lại còn lãng phí nữa.”
Đại Lan vừa đi tắm về xong, mái tóc còn nhỏ nước, quần áo bẩn đã được giặt và để trong chậu. Nghe cô ấy nói vậy, Hàn Dao hiểu ra tất cả, cầm quần áo và chậu của mình lên, vẫy tay với cô ấy.
“Tôi đi trước đây, lát nữa sẽ ra ngoài tìm đồ ăn.”
Đại Lan nhìn theo bóng Hàn Dao, sau đó xoay người ra ban công phơi quần áo.
Hàn Dao thật sự không muốn nói mình đã không tắm bao nhiêu ngày rồi. Cô đứng dưới vòi hoa sen, chà thật mạnh vào da, cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm cả người.
Lúc ra khỏi phòng tắm, Hàn Dao cười tươi rói, có nước nóng tắm rửa đúng là thư thái thật.
Bụng đói cồn cào, cô không thèm giặt quần áo, chạy thẳng tới phòng bếp. Đèn ở phòng bếp sau nhà ăn vẫn còn sáng, lúc đi Hàn Dao còn nhìn đồng hồ, hơn chín giờ rồi.
Ngoài Trương Lan Tiếu và Chúc Quân Dương thì những người khác trong phòng ngủ đã về cả rồi. Theo lý mà nói thì lúc này trong phòng bếp sẽ không có ai, nhưng đèn lại vẫn sáng, Hàn Dao không khỏi nghi hoặc.
Cô len lén chui vào từ phía sau, vừa vào trong thì đã thấy La Hiển Thanh đang ngồi đó đọc sách, có vẻ không vội vàng trở về.
Hàn Dao thò đầu vào xem, cúi xuống liếc nhìn quyết sách trên tay La Hiển Thanh, thì ra là một quyển sách dạy nấu ăn.
“Bếp trưởng, cháu tới kiếm gì đó ăn.”
La Hiển Thanh dời mắt khỏi quyển sách, nhìn vào mặt Hàn Dao, hình như không hề ngạc nhiên khi cô tới đây.
“Tới rồi đấy à, chú đang chờ cháu đây.” Hàn Dao cười với ông ấy.
“Bếp trưởng, cháu đói, chú có chừa lại gì cho cháu không.”
La Hiển Thanh gấp quyển sách dạy nấu ăn lại, đặt nó lên mặt bàn. Ông ấy không trả lời cô, lấy điện thoại trong túi ra, vừa bấm vừa nói:
“Muốn ăn gì, chú đi làm cho cháu. Lát nữa cháu cầm lấy điện thoại, có người muốn nói chuyện với cháu.”
“Dạ?”
Hàn Dao nghe thấy tiếng nói trong điện thoại, sau đó chiếc điện thoại bị nhét vào tay cô.
“Ra ngoài nghe đi, chú đi chuẩn bị đồ ăn cho.”
Hàn Dao cúi đầu nhìn giao diện cuộc gọi, lẳng lặng cầm điện thoại đi ra sân sau.
Cô áp điện thoại vào tai, tay gần như cứng ngắc. Trong điện thoại vọng ra tiếng gió vù vù, không ai mở miệng nói gì cả.
Đến tận khi Hàn Dao cảm thấy mỏi tay, người ở đầu bên kia mới ho một tiếng, nói:
“Cô nhóc, nhất định phải để tôi nói trước à?” Nghe thấy giọng của Phó Thiếu Lê, không hiểu sao nỗi lòng của Hàn Dao trở nên khó diễn tả, hình như sống mũi hơi cay, còn hơi nhức nhối.
Vẫn không nghe thấy tiếng gì, Phó Thiếu Lê giơ tay day trán. Anh đã thức nhiều ngày rồi, cả người mệt rã rời.
“Sao không nói gì hả?”
Hàn Dao hơi sửng sốt, điều chỉnh lại
tâm trạng. Đến khi mở miệng, cô
mới cảm thấy cổ họng khô khốc.
“Tôi... không biết nên nói gì.”
Bên tại bỗng vang lên tiếng cười nhẹ
của Phó Thiếu Lê.