Nghe thấy câu hỏi của cô, hai mắt chú bán đố ăn sáng kia đảo qua đảo lại nhanh hơn, động tác lau tay cũng có vẻ chật vật nói: “Bọn họ đều bị quản lý ở đây đuổi đi rồi, có nhà đầu thư nói bọn họ quá ồn ào nên không cho phép bọn họ bày sạp bán hàng nữa.”
“Vậy còn chú thì sao?” Nguyễn Quỳnh Anh nheo mắt hỏi.
Chú ấy ho nhẹ hai tiếng, tránh né ánh mắt chăm chú của cô, mỉm cười trả lời: “Tôi là bố của quản lý nơi này, cho nên…”
Khóe miệng Nguyễn Quỳnh Anh giật giật: “Hóa ra là như vậy.”
“He he, cô gái, cô đừng có nói lung tung ra ngoài đó.” Chú ấy nhìn xung quanh một lúc, hạ thấp giọng nói: “Nói ra, tôi sẽ không bán được hàng nữa đâu.”
Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười gật đầu: “Yên tâm đi, tôi sẽ không nói bậy bạ.”
Chưa nói đến chuyện bữa sáng ngon lành như vậy mà sau này lại không được ăn nữa, phải biết rằng cô không phải là người hay tọc mạch thích xen vào chuyện của người khác.
Sau khi biết tại sao mỗi buổi sáng chỉ có nhà này là bán đồ ăn sáng, Nguyễn Quỳnh Anh liền đem những suy nghĩ vớ vẩn ở trong lòng xóa sạch.
Sau khi uống vài ngụm sữa đậu nành trong cốc, cô ném cốc vào thùng rác, sau đó gọi một chiếc taxi đi đến tập đoàn Nguyễn Thị.
Cô vừa vào phòng làm việc, thư ký Liên đã ôm một xấp văn kiện đưa cho cô xử lý.
Những thứ này trước kia vốn lẽ là thư ký Liên làm, có điều kể từ lúc mỗi ngày cô đều tới công ty báo cáo, thư ký Liên đều sẽ đem văn kiện giao cho cô xử lý.
Mọi thứ đều quay về với chủ nhân ban đầu.
Hai tiếng sau, xử lý xong xấp văn kiện đó, Nguyễn Quỳnh Anh lắc lắc cổ tay, làm bộ dạng đáng thương nhìn thư ký Liên nói: “Hết rồi đúng không?”
Thư ký Liên ngồi dưới cô, nghe thấy những lời đó, không nhịn được bật cười nói: “Tạm thời không có.”
“Tạm thời cũng được, tôi nghỉ ngơi một lát trước đã.” Nguyễn Quỳnh Anh cầm ly, đến bên máy lọc nước lấy nước.
Thư ký Liên gập máy vi tính lại nói: “Bây giờ chúng ta đến nhà máy, hay là sau khi nghỉ trưa sẽ đi?”
Nguyễn Quỳnh Anh cầm ly nước trở lại nói: “Bây giờ đi đi.”
“Được, tôi sẽ bảo cậu Lý đem phát những văn kiện này xuống.” Thư ký Liên đứng dậy, ôm văn kiện ở trên bàn đi ra ngoài.
Nguyễn Quỳnh Anh bỏ cái ly xuống, cầm lấy áo khoác ở trên giá, rời khỏi phòng làm việc.
Lần tuần tra nhà máy này, chủ yếu là xem xét tiến độ sản xuất và chất lượng nhóm di động thứ hai, sắp đến buổi họp ra mắt điện thoại di động, sau khi hội nghị kết thúc, lô điện thoại di động đầu tiên sẽ được lên kệ ngay lập tức.
Sau những nỗ lực của bộ phận truyền thông trước đó, điện thoại di động mới đã được người dùng dùng thử yêu thích, sau những đợt khuyến mại người dùng thử, và nhiều quảng cáo khác nhau, giờ đây hầu như cả nước đều biết đến chiếc điện thoại di động mới, nó đã tạo nên kỷ nguyên mới.
Còn chưa bày ra bán, số lượng hàng đặt trước đã đạt hơn mười triệu bộ, cho nên cần phải đốc thúc phía nhà máy làm việc một chút, tránh việc lúc đó lại thiếu hàng dẫn đến hỗn loạn không cần thiết.
“Đi thôi chủ tịch.” Thư ký Liên đặt văn kiện xuống, đi đến bên cạnh Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh ừ một tiếng rồi ấn nút thang máy.
Sau khi cô khảo sát hết một lượt tại nhà máy thì ba tiếng đã trôi qua.
Nguyễn Quỳnh nhìn đồng hồ, đi đến phòng ăn ngay lập.
Ăn xong, cô trở lại phòng làm việc, khi cô vừa mới ngồi xuống thì đã có người gõ cửa.
“Mời vào.” Nguyễn Quỳnh Anh xoa cái bụng no căng, nhẹ nhàng nói.
Cửa bị đẩy ra, người bước vào khiến cho cô có chút kinh ngạc, người bước vào là Lệ Diệu Ngọc.
“Tại sao lại là bà?” Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày nói.
Lê Diệu Ngọc đi đến trước bàn làm việc của cô nói: “Danh sách khách mời trong cuộc họp báo ngày kia, tôi cần một phần.”
“Bà muốn làm cái gì?” Nguyễn Quỳnh Anh nghi ngờ hỏi.
Hai mắt Lê Diệu Ngọc lóe sáng, vẻ mặt tỏ ra cao ngạo nói: “Đương nhiên là xem có kẻ truyền thông nào tôi ghét không.”
“Bà cảm thấy tôi sẽ tin tưởng bà sao?” Nguyễn Quỳnh Anh khoanh hai tay trước ngực tiếp tục lên tiếng : “Bây giờ bà chỉ là một thành viên ban giám đốc, bà không cần phải tham gia buổi họp báo, có kẻ truyền thông nào bà ghét hay không thì có liên quan gì sao?”
“Ai nó tôi sẽ không đến tham gia buổi họp báo.” Lê Diệu Ngọc đạp bàn hét.
Nguyễn Quỳnh Anh không mấy vui vẻ gì, nhìn bàn tay đang đặt trên bàn: “Bà muốn đến buổi họp báo?”
“Đúng.” Lê Diệu Ngọc hất hàm nói.
Nguyễn Quỳnh Anh liếc mắt đáp trả: “Tôi là thành viên ban giám đốc còn không đi, bà đi đến đó làm cái gì.”
“Chuyện này thì cô không cần quản, tóm lại là cho tôi một bản danh sách tham gia là được.”
Nguyễn Quỳnh Anh không thèm để ý đến bà ta, cô mở máy tính ra nói: “Không có.”
“Nguyễn Quỳnh Anh, cô đừng có nói với tôi là không có, cô cố ý không cho tôi đúng không.” Lệ Diệu Ngọc tức giận đập bàn.
Bàn thủy tinh vang lên vang dội, làm máy tính đặt trên đó cũng rung động theo.
Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày nói: “Tôi nói rồi, bà không cần thiết phải tham dự buổi họp báo, hơn nữa số người tham gia đã được quyết định rồi, tôi không thể sửa đổi, dù sao cũng nhiều người như vậy rồi, hơn nữa, bà không nói cần danh sách tham dự họp báo làm gì, tôi sẽ không cho bà đâu.”
Ai mà biết người đàn bàn này có thể làm ra chuyện gì.
Thấy Nguyễn Quỳnh Anh nhất quyết không cho, bà ta tức giận nhăn nhó nói: “Cô không cho tôi, tôi cũng sẽ có cách để có được.”
Nói xong, bà ta hừ lạnh rồi đi ra ngoài.
Nguyễn Quỳnh Anh mím môi, gọi một cuộc điện thoại nội bộ bảo thư ký Liên vào phòng cô.
“Chủ tịch có chuyện gì sao?” Thư ký Liên hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh xoa hai bên mí mắt trả lời: “Lê Diệu Ngọc vừa mới tới, bà ta muốn tôi cho bà ta vào danh sách tham gia buổi họp báo.”
“Bà ta muốn cái đó làm gì?” Kính của thư ký Liên phản chiếu ánh sáng.
Nguyễn Quỳnh Anh bĩu môi: “Nói là muốn nhìn xem có kẻ truyền thông nào bà ta ghét hay không, có điều tôi không tin, hơn nữa bà ta còn nói, muốn tham gia buổi họp báo.”
“Bà ta là một thành viên của ban giám đốc, tham gia họp báo gì chứ.” Thư ký Liên cười he he, giọng đầy chế giễu nói.
Nguyễn Quỳnh Anh bật cười: “Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên tôi tìm cô đến là muốn bảo cô đi tìm hiểu nguyên nhân thực sự mà Lê Diệu Ngọc muốn tham gia buổi họp báo.”
“Được, tôi sẽ lập tức đi điều tra.” Thư ký Liên gật đầu nói.
Nguyễn Quỳnh Anh không nói gì thêm, bắt đầu xử lý công việc của cô.
Đến năm giờ chiều, cô mới tắt máy tính, cầm túi xách, đứng dậy rời khỏi tập đoàn Nguyễn Thị.
Cô không đi ngay về tiểu khu, là lại đi đến viện bảo tàng thất tình.
Cũng đã mấy ngày rồi, không biết quản lý đã trở lại chưa.
Nhìn chằm chằm biển hiệu “viện bảo tàng thất tình” hai phút, Nguyễn Quỳnh Anh mới đi vào trong.
Cô nhìn về phía máy tính một lát, xem có thấy bóng dáng quản lý hay không, sau khi xác nhận không có, mới đi đến phía quầy lễ tân.
Nhân viên quầy lễ tân trả lời như lần trước, quản lý đi công tác chưa về.
Mi mắt Nguyễn Quỳnh Anh rủ xuống: “Xin hỏi, rốt cuộc thì khi nào quản lý mới trở về?”
Nhân viên làm việc mỉm cười nói: “Thật tình xin lỗi cô, chúng tôi thật sự không biết.”
“Haizzz...” Nguyễn Quỳnh Anh thở dài rồi đáp: “Thôi vậy, cảm ơn cô.”
“Không cần khách sáo.”
Không nhận được câu trả lời mình muốn, Nguyễn Quỳnh Anh dự định đi xem những thứ cô đã để lại đây một lát, rồi quay trở về tiều khu.
Cô vừa rời khỏi quầy tiếp tân thì nghe thấy âm thanh có chút kích động từ phía sau vang lên .
Chuyện gì vậy?
Nguyễn Quỳnh Anh tò mò quay đầu lại nhìn, hai mắt cô nhất thời mở to, đáy lòng dâng lên một cảm giác kinh ngạc.
Là anh ta!
Anh ta có thể chính là người đàn ông của anh họ của cô.
Không phải anh ta nói nửa năm nữa cũng không đến đây sao? Sao bây giờ lại...
Không suy nghĩ nhiều, Nguyễn Quỳnh Anh hít một hơi thật sâu, siết chặt tay thành hình quả đấm chạy tới,
Vừa chạy đến gần người đàn ông, thì hai người vệ sinh sau lưng anh ta đứng ra, chặn trước mặt Quỳnh Anh.
Cô không thể tiến về phía trước, chỉ có thể đứng tại chỗ, kích động vẫy tay: “Này anh, anh còn nhớ tôi không?”
Người đàn ông bảo vệ sĩ lui ra sau, mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của Quỳnh Anh.
Anh ta lập tức nhớ tới cuộc gặp gỡ khó chịu lần trước, khóe miệng khẽ giật giật, tuy rằng trong lòng không vui nhưng vẫn lễ phép đáp lại: "Là cô."
“Là tôi.” Nguyễn Quỳnh Anh nghe vậy bật cười.
Thì ra là anh ta vẫn còn nhớ cô.
“Cô gái tìm tôi có chuyện gì sao?” Người đàn ông cất lời hỏi.