“Anh giả bộ ngủ?” Nguyễn Quỳnh Anh trừng mắt, tức giận lên tiếng.
Vĩnh Hải mò vào chăn, ôm cô vào lòng, không đáp trả.
Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy anh lại giả bộ không nghe tiếng gì, cô uốn éo người vùng vẫy hai cái, muốn thoát khỏi lồng ngực của anh.
“Đừng cử động!” Vĩnh Hải ôm chặt eo cô, khàn khàn nói.
Nguyễn Quỳnh Anh không để ý được nhiều như vậy, cô dùng sức giãy giụa càng lúc càng mạnh: “Anh xuống dưới đi!”
Vĩnh Hải trở mình, ngăn cô lại: “Nguyễn Quỳnh Anh, anh đã nói là em đừng cử động.”
Nguyễn Quỳnh Anh bị anh làm cho tức chết, tay chân cô đều bị anh trói buộc, không thể cử động, chỉ có thể trợn mắt, thở phì phò nói: “Dựa vào đâu? Anh mau buông em ra, em cảm thấy khó chịu.”
Cô sắp không thể hít thở được nữa.
Vĩnh Hải vùi đầu vào trong hõm cổ cô nói: “ Chỉ cần em không cử động, anh sẽ xuống dưới, nếu không tiếp theo đây xảy ra chuyện gì, em hiểu đó.”
Anh vừa nói, vừa cố ý dùng một tay nâng bắp đùi của cô lên, áp sát vào vị trí đó của anh.
“Anh...” Nguyễn Quỳnh Anh kinh ngạc há hốc mồm, cảm người cảm thấy rối rắm.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng, có một vật rất nóng đang ở trên đùi mình.
Lúc này, anh lại có thể sinh ra phản ứng.
“Cho nên Nguyễn Quỳnh Anh, còn động nữa không?” Vĩnh Hải vùi đầu bên tai cô, thấp giọng nói.
Lúc anh nói chuyện, còn cố ý thổi hơi vào cổ và tai cô, vừa nóng vừa nhột, làm cô không tự chủ được rụt cổ lại.
“Anh không biết xấu hổ! Bất kỳ lúc nào, bất kỳ nơi đâu...” Biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Quỳnh Anh thay đổi liên tục, cô vừa thẹn vừa bực, cuối cùng cũng không nói ra được những gì bản thân đang suy nghĩ.
Thật sự rất khó để nói ra.
Có điều cho dù cô chưa nói, Vĩnh Hải cũng đoán ra được, anh a lên một tiếng: “Chẳng qua cũng chỉ là phản ứng sinh lý bình thường của đàn ông, em lộn xộn như vậy, không có phản ứng gì thì mới là một người đàn ông bất bình thường?”
Nguyễn Quỳnh Anh nhanh miệng đáp: “Nói như kiểu anh có lý lắm không bằng.”
“Được rồi, không cho phép lộn xộn, đầu anh rất là đau.” Vĩnh Hải không đè lên người cô nữa, anh xoay người nằm xuống bên cạnh cô, nhưng bàn tay nắm tay cô lại không hề buông ra.
Cảm thấy sức nặng đè trên người biến mất, toàn thân Nguyễn Quỳnh Anh đều cảm thấy thoải mái, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó bày ra vẻ mặt tức giận: “Ai bảo anh uống nhiều như vậy, nhanh chóng rời khỏi giường của em, cầm chăn ra ghế sô pha ở phòng khách mà ngủ.”
Vĩnh Hải không cử động, dứt khoát cầm chăn đắp kín qua đầu: “Đừng nói chuyện, để cho anh ngủ một lát.”
“Muốn ngủ thì đi ra ghế sô pha mà ngủ, đây là giường của em, anh đứng dậy!” Nguyễn Quỳnh Anh đẩy anh ra.
Vĩnh Hải bị đẩy đầu có chút choáng váng, hơn nữa cô lại còn ở bên tai anh không ngừng thao thao bất tuyệt, làm cho đầu anh càng đau.
Anh ta mở một mắt, trong mắt lóe lên một tia sắc bén, lạnh lùng nói :“ Nguyễn Quỳnh Anh, em muốn anh làm em hay sao?”
Nguyễn Quỳnh Anh vừa nghe xong, tất cả những từ ngữ đều đọng lại trong cổ họng, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa đỏ vừa trắng, một lúc sau mới nói ra một câu: “Vô sỉ!”
Sau đó liền ngậm miệng, không nói gì nữa.
Vĩnh Hải cảm thấy hài lòng nói: “Bây giờ không muốn cãi nữa à?”
Nguyễn Quỳnh Anh quay đầu, không thèm để ý đến anh.
Vĩnh Hải cũng không để ý, ôm cô vào lòng: “Ngủ.”
Nói xong, anh nhắm mắt lại.
Nguyễn Quỳnh Anh không thể nhúc nhích cô ngẩn người nhìn chằm chằm rèm cửa sổ, nghĩ sau khi anh ngủ say, sẽ lại từ lồng ngực anh chui ra, đi ra ngủ trên sô pha.
Nhưng cũng không biết qua bao lâu, mí mặt cô càng lúc càng trĩu lại, cảm giác buồn ngủ và mệt mỏi bao trùm toàn thân cô.
Cô ngáp một cái, không thể thức nổi nữa, đôi mắt chậm rãi nhắm lại.
Sáng hôm sau, Nguyễn Quỳnh Anh bị chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc.
Cô nhắm tịt hai mắt đưa tay lên tủ trên đầu giường sờ mó, sau khi chạm tới chỗ điện thoại, mí mắt cô mới kẽ hở ra một chút, ngón tay mở điện thoại ra ấn nút trả lời rồi đưa điện thoại đến bên tai.
“Alo, ai vậy?” Nguyễn Quỳnh Anh vuốt mắt, giọng nói còn mang theo cơn buồn ngủ nói.
“Chủ tịch, cô còn chưa tỉnh ngủ sao?” Giọng nói của thư ký Liên vang lên.
Nguyễn Quỳnh Anh mở mắt ra, nhìn chằm chằm lên trần nhà nói: “Tỉnh rồi, có chuyện gì không?”
“Hôm qua cô nói hôm nay sẽ đến công ty sớm một chút, tôi thấy mãi mà cô vẫn không đến, lo lắng không biết cô có xảy ra chuyện gì không, nên mới gọi điện đến hỏi thăm.” Thư ký Liên khẽ cười giải thích.
Đại náo của Quỳnh Anh lập tức khôi phục, cô bật người dậy nói: “ Bây giờ là chín giờ rồi?”
“Sắp mười giờ đến nơi rồi ạ.” Thư ký Liên nhanh nhảu đáp.
Nguyễn Quỳnh Anh hoàn toàn sững sờ, cô nhanh chóng đưa điện thoại đến trước mặt, xem thời gian hiển thị bên trên quả nhiên là mười giờ.
Cô vậy mà lại ngủ đến tận bây giờ?
Đồng hồ báo thức của cô đâu?
Rõ ràng cô vẫn luôn đặt đồng hồ báo thức mà, sao đột nhiên hôm nay lại không có?
“Chủ tịch, Cô sao vậy?”Đột nhiên không nghe thấy tiếng Nguyễn Quỳnh Anh đáp trả, thư ký Liên không nhịn được liền lên tiếng hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười đáp: “Không sao, tôi lập tức sẽ đến ngay.”
“Được, vừa hay hôm nay phải đến nhà máy kiểm tra tình hình, tôi ở công ty chờ cô.”
“Ừ.” Nguyễn Quỳnh Anh đáp.
Cô cúp điện thoại, mở mở báo thức ra.
Vừa tra đã thấy, đồng hồ quả nhiên đã bị người khác tắt.
Nguyễn Quỳnh Anh mím môi, trong lòng đã có câu trả lời, trừ Vĩnh Hải, thì không ai động vào điện thoại của cô.
Nhìn vào vị trí Vĩnh Hải đã nằm tối qua, Nguyễn quỳnh Anh cảm thấy vừa ảo não vừa phức tạp.
Tối hôm qua cô sao lại cứ vậy mà ngủ chứ.
Rõ ràng trong lòng cô đã quyết định, sau khi anh ngủ, sẽ rời khỏi phòng, đi đến ghế sô pha ngủ, kết quả lại nằm luôn đây mà ngủ.
Ngay cả khi biết anh đã ngủ, cô vẫn không nhúc nhích, cuối cùng cô không nhịn được mà ngủ quên luôn.
Nguyễn Quỳnh Anh bỏ điện thoại sang một bên, hơi nheo mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ mặt chua xót, tự chế giễu chính mình: “Đúng là không có tiền đồ!”
Cô vẫn luyến tiếc vòng tay của anh!
Sau khi thở dài, Nguyễn Quỳnh Anh lấy lại bình tĩnh, vén chăn bước xuống giường.
Cô thay quần áo, sau khi sửa soạn một cách đơn giản liền cầm túi ra ngoài.
Cô đi đến bên ngoài tiểu khu, bụng đột nhiên kêu lên vì đói.
Chỉ là lúc nào, bên ngoài tiểu khu chắc hẳn đã không còn mấy quán bán đồ ăn sáng.
Suy nghĩ một lát, Nguyễn Quỳnh Anh lấy điện thoại từ trong túi xách ra, cô dự định đặt đồ ăn ngoài giao đến tập đoàn Nguyễn Thị, chờ khi cô đến đó, thì đồ ăn cũng có thể vừa hay đến nơi.
Cô vừa tìm kiếm món ngon trên điện thoại, vừa đi thẳng về phía trước.
Khi đi gần đến cửa tiểu khu, cô chợt nghe thấy âm thanh: “Bánh bao sữa đậu đành đây, bánh bao sữa đậu nành mới làm đây.”
Nguyễn Quỳnh Anh dừng lại việc đặt đồ ăn, ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt mở to, lúc này rồi, mà vẫn còn có người bán đồ ăn sáng.
Hơn nữa còn là nhà có đồ ăn sáng vô cùng ngon.
Hiện tại đã hơn 10 giờ, vậy mà họ vẫn chưa dọn hàng.
Nguyễn Quỳnh Anh cất điện thoại di động, nghi hoặc đi về phía xe đẩy bán đồ ăn sáng.
Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, mấy ngày nay bán đồ ăn sáng, cũng chỉ có nhà này, những nhà bán đồ ăn sáng khác, từ ngày đó thì không còn thấy xuất hiện nữa.
“Cô gái, có muốn ăn chút gì không?” Chú bán đồ ăn sáng phá lên cười hỏi Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn một cái nói: “Giống như bình thường.”
“Được thôi.” Chú ấy gật đầu, cầm lấy túi bánh bao đưa cho cô.
Nguyễn Quỳnh Anh nhận lấy túi bánh bao hỏi: “Chú ơi, tại sao bây giờ, chú vẫn còn ở đây bán đồ ăn sáng?”
Đại thúc rủ mắt xuống, cười nói: “"Hôm nay ở nhà có chuyện, tôi đến rất muộn. Lúc tôi đến thì đã hơn chín giờ nên bây giờ quầy hàng vẫn chưa đóng cửa."
“Vậy sao?” Nguyễn Quỳnh Anh vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.
Mặc dù ông ta nói rất hợp lý, nhưng ông ta bán là đồ ăn sáng vô cùng ngon.
Theo lý thuyết, dù ông ta có tới muộn, cũng sẽ có người đợi, khẳng định sau một hồi, sẽ bán sạch, nhưng trong lồng hấp vẫn còn dư lại một chút, điều này làm người ta phải suy nghĩ.
Uống một ngụm đậu nành, Nguyễn Quỳnh Anh nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng cũng không nhịn được đem những nghi hoặc trong lòng mấy ngày nay ra hỏi: “Chú ơi, tại sao mấy ngày nay chỉ có nhà chú bán đồ ăn sáng, những nhà khác đều không thấy đến?”