Nguyễn Quỳnh Anh sắp xếp lại câu từ, chỉ chỉ ngón tay, thận trọng nói: “Cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ là muốn hỏi anh, sao anh không liên lạc với tôi?”
“Cái gì?” Người đàn ông nhướn mày, rồi hỏi ngược lại: “Xin hỏi, tại sao tôi phải liên lạc với cô?”
“Ơ…” Nguyễn Quỳnh Anh nghẹn lời, lập tức giải thích: “là như vậy, hôm trước sau khi anh rời đi, tôi có viết lại phương thức liên lạc của tôi giao cho quản lý cửa hàng này, nhờ quản lý chuyển lại cho anh, hy vọng sau khi anh nghe anh ấy chuyển lời, sẽ liên lạc với tôi.”
Ánh mắt người đàn ông lóe lên, cười khẽ: "Hóa ra là như vậy, xin lỗi cô, tôi quên mất.”
Thực tế, anh không nhận được bất kỳ thông tin liên lạc nào, cũng chẳng có ai chuyển lời gì cả.
Nguyễn Quỳnh Anh xua tay: “Không sao đâu, nhưng mà ... bây giờ tôi có thể hỏi anh một câu hỏi được không?”
Cô nhìn người đàn ông đầy mong chờ.
Trong lòng người đàn ông có chút mất kiên nhẫn, nhưng anh lại che dấu rất tốt, tỏ vẻ xin lỗi nói: “Chắc là không được, bây giờ tôi còn có hẹn nữa.”
“Nhanh lắm, tôi sẽ không làm chậm trễ thời gian của anh.” Nguyễn Quỳnh Anh vội vàng nói.
“Thật sự rất xin lỗi.” Người đàn ông đi vòng qua cô, đi về phía văn phòng làm việc đằng sau.
Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt nắm tay, xoay người chạy theo hai bước, ngăn cản trước mặt anh: “Một câu thôi, tôi chỉ hỏi một câu là được rồi.”
Cô giơ một ngón tay lên, giọng điệu như thể cầu xin.
Người đàn ông chau mày, anh vốn muốn bảo vệ sĩ kéo cô ra ngoài.
Nhưng không hiểu sao, nhìn thấy bộ dạng này của cô, trong lòng lại không nhẫn tâm.
Nhắm mắt lại, người đàn ông điều chỉnh lại tâm tình, khẽ mở môi: "Mời cô hỏi.”
“Cảm ơn anh!” Nguyễn Quỳnh Anh mừng rỡ cúi đầu cảm ơn người đàn ông trước mặt, rồi lấy lại tinh thần, chậm rãi hỏi: “Thưa anh, xin hỏi anh có biết Phan Ngọc Tú không?”
Phan Ngọc Tú?
Người đàn ông nheo mắt.
Sao cái tên này lại giống hệt tên của cô vậy?
“Phan Ngọc Tú mà cô nói là ai?” Người đàn ông nhìn Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh hơi giật mình: “Là mẹ của tôi, anh không quen sao?”
Chẳng lẽ anh không phải anh họ của cô.
Mẹ cũng không phải cô của anh?
Người đàn ông lắc đầu: "Mẹ của cô làm sao tôi biết được, nhưng tôi rất tò mò, sao cô lại hỏi tôi câu này?”
Sắc mặt Nguyễn Quỳnh Anh có chút tái nhợt.
Vốn cho rằng đã tìm được người nhà của mẹ, nhưng bây giờ xem ra chắc là không phải, trong lòng trống rỗng, khó mà diễn tả được.
Cô xoa xoa mặt, miễn cưỡng nở một nụ cười, rồi mới trả lời câu hỏi của anh: “Bởi vì tôi đang tìm người nhà của mẹ tôi, lần trước anh nói trông tôi rất giống cô của anh, tôi cũng có hỏi quản lý, anh cũng họ Phan giống mẹ tôi, cho nên tôi mới nghi ngờ, anh chính là người nhà của mẹ tôi.”
Thì ra là như vậy.
Khóe miệng người đàn ông giật giật mấy cái, ánh mắt cũng có chút khó xử.
Anh vốn cho rằng, cô gái này cũng giống như những người phụ nữ khác, đều là thấy anh có tiền, nên mới nhắm vào anh.
Thật không ngờ lại là…
Người đàn ông tỳ nắm tay lên cánh môi, ho nhẹ hai tiếng: "Thật đáng tiếc thưa cô, nhà chúng tôi trước giờ không có ai tên Phan Ngọc Tú, có lẽ chỉ trùng hợp chúng tôi cũng họ Phan mà thôi.”
Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng trong lòng anh vẫn có chút nghi hoặc.
Tên giống hệt tên của cô, hơn nữa gương mặt trước mắt còn có vài phần giống cô, đều là họ Phan, thật sự không có mối liên hệ nào sao?
Dù sao người đàn ông cũng cảm thấy không đáng tin.
Có vẻ như lần này trở về nhà họ Phan, phải điều tra xem, trước kia có phải có người nào của nhà họ Phan lưu lạc bên ngoài không.
“Chắc là vậy.” Nguyễn Quỳnh Anh thất vọng gật đầu.
Người đàn ông ngẫm nghĩ một hồi, liền lấy danh thiếp đưa cho cô: "Đây là cách thức liên lạc của tôi, mặc dù nhà họ Phan không có người nào tên Phan Ngọc Tú, nhưng mà cô thật sự rất giống với cô của tôi, khi nào tôi trở về sẽ hỏi thăm người trong nhà có biết hay không, có thể mẹ của cô là họ hàng xa của nhà họ Phan, đợi tôi hỏi xong sẽ liên lạc với cô.”
Vốn tưởng mọi chuyện như vậy là kết thúc rồi.
Nhưng không ngờ lời của người đàn ông, khiến trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh lại dâng lên một tia hy vọng.
Cô cảm kích gật đầu không ngừng: “Cảm ơn anh.”
Nói xong, cô chùi chùi hai tay lên áo, trịnh trọng nhận lấy tấm danh thiếp.
Thấy cô nghiêm túc như vậy, người đàn ông bật cười.
Nụ cười không còn qua loa nữa, lại trở nên dịu dàng như lần đầu gặp mặt: “Không cần cảm ơn, lỡ như cô thật sự là họ hàng xa của tôi thì sao, được rồi không nói nữa, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”
“Được được.” Nguyễn Quỳnh Anh chủ động tránh sang một bên, không cản đường anh nữa.”
Người đàn ông vẫy tay: “Nhớ lát nữa gửi số điện thoại cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ kịp thời liên lạc với cô.”
“Tôi biết rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh trả lời.
Người đàn ông gật đầu, sau đó dẫn theo vệ sĩ đi vào văn phòng.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn tấm danh thiếp trong tay, nở nụ cười thật tươi, cô lấy điện thoại di động ra, lưu lại số điện thoại, sau đó gửi số điện thoại của mình cho anh.
Làm xong tất cả rồi, cô cũng không quan tâm đối phương có trả lời hay không, tâm trạng phơi phới rời khỏi viện bảo tàng.
Trở về căn hộ.
Nguyễn Quỳnh Anh mở cửa, nhưng không có vội vã đi vào, mà lại cúi đầu nhìn giá để giày một cái.
Nhìn thấy đôi dép của Trần Vĩnh Hải vẫn còn nằm đó, cô biết tối nay Trần Vĩnh Hải không đến.
Lúc này Nguyễn Quỳnh Anh mới yên tâm bước vào nhà, trong lòng thở phào một hơi, lại cảm thấy có chút trống trải.
Cô biết cô không nên có loại cảm giác này, cô hít vào một hơi thật sâu, bắt buộc chính mình không được nghĩ đến nó nữa, đặt túi xuống đi về phía nhà bếp.
“Ăn cái gì đây?” Nguyễn Quỳnh Anh vừa lục lọi tủ lạnh, vừa lầm bầm.
Cô thấy trong tủ lạnh chỉ có vài món, do dự vài giây, rồi lấy ra một bó rau, nấu thêm bát mì, sau khi ăn xong thì lấy đồ ngủ vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm rửa xong, cô ngồi trên ghế sofa trong phòng khách vẽ bản vẽ thiết kế.
Vẽ đến hơn mười giờ, cô cảm thấy buồn ngủ mới đặt bút chì xuống, đi vào bếp rửa tay rồi mới đi ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, cô mơ hồ cảm thấy có người bò lên giường, đè lên người cô, khiến cô không thở nổi.
Cảm giác ngột ngạt chân thật như vậy, khiến Nguyễn Quỳnh Anh hiểu rằng, mình không phải đang nằm mơ.
Cô mở mắt ra, tời tối đen như mực, nhưng trong bóng đêm cô có thể mơ hồ nhìn thấy, thật sự có một bóng đen đang đè lên người mình.
“Ai?” Nguyễn Quỳnh Anh hoàn toàn tỉnh giấc, sợ đến khiếp vía.
Cô theo phản xạ duỗi chân ra, đạp bóng đen đang đè phía trên văng ra khỏi giường.
‘Rầm’ một tiếng, kéo theo một tràng lẩm bẩm càu nhàu.
Âm thanh này là, Trần Vĩnh Hải?
Nguyễn Quỳnh Anh lập tức hoàn hồn, vội vàng bật người dậy, ấn mở công tắc đèn trên đầu giường.
Ngọn đèn lập tức sáng lên, Nguyễn Quỳnh Anh nhìn xuống dưới giường, Trần Vĩnh Hải ngồi dưới đất, đang trừng mắt nhìn cô chằm chặp.
“Thật sự là anh.” Nguyễn Quỳnh Anh ôm chặt chăn bông: "Đêm hôm khuya khoắt sao anh lại tới đây? Còn đè lên người tôi, rất dọa người đó biết không hả?”
Cô hung hăng trừng mắt với anh.
Hành động của anh, dọa cô suýt thì lên cơn đau tim.
Trần Vĩnh Hải xoa xoa thái dương đau nhức, giọng nói khàn khàn: “Kéo tôi dậy.”
“Anh tự đứng dậy đi.” Nguyễn Quỳnh Anh ngồi im.
Trần Vĩnh Hải nhíu mày: “Tôi không có sức.”
“Còn lâu tôi mới tin.” Nguyễn Quỳnh Anh hừ lạnh.
Đêm qua anh còn giả vờ ngủ.
Bây giờ giả vờ như không có sức, cũng không phải là không có khả năng.
Thấy Nguyễn Quỳnh Anh ngồi im như tượng, trán Trần Vĩnh Hải nổi đầy gân xanh, bám vào mép giường bật dậy một cái.
Nhưng mà anh đứng lung la lung lay không vững, giây tiếp theo, thân hình cao lớn trực tiếp ngã về phía cô, vừa vặn rơi lên người cô, lại đè cô xuống lần nữa.
Nguyễn Quỳnh Anh đẩy anh ra, nhưng đẩy mấy cái vẫn không nhúc nhích: “Trần Vĩnh Hải, anh ngồi dậy!”
“Tôi nói rồi, không có sức.” Trần Vĩnh Hải khẽ nhắm hai mắt, giọng nói khàn khàn yếu ớt.
Nguyễn Quỳnh Anh bỗng ngửi thấy mùi gì đó, nhích người lại gần: "Anh lại uống rượu phải không?”
Vừa rồi không để ý, bây giờ ngửi lại, trong không khí toàn là mùi rượu nồng nặc.
Trần Vĩnh Hải ậm à ậm ừ đáp lại một tiếng: “Gặp một người bạn đã lâu không gặp, có uống vài ly.”
Vài ly?
Nguyễn Quỳnh Anh lầm bầm nhái lời, cười lạnh một tiếng.
Còn lâu cô mới tin, hôm qua anh cũng uống vài ly, sao không thấy say như vậy?
“Anh Hải này, nếu anh đã không có sức, vậy anh tới đây bằng cách nào?” Nguyễn Quỳnh Anh cụp mắt nhìn người đàn ông trên người mình, mặt không cảm xúc nói.