Cánh cửa đóng lại vang lên một tiếng rầm, Trần Vĩnh Hải đẩy Nguyễn Quỳnh Anh lên ván cửa, ngăn giữa cánh tay mình.
"Nói, người đàn ông đó có phải là Nam Hàn không?" Anh nhìn chằm chằm vào cô, lạnh lùng chất vấn.
Nguyễn Quỳnh Anh mờ mịt: "Người đàn ông nào?"
"Là người đàn ông rất quan trọng mà cô nói đó!" Hai tay Trần Vĩnh Hải đánh mạnh lên cánh cửa một cái.
Trong nháy mắt đó, Nguyễn Quỳnh Anh hoảng hốt nghiêng đầu đi: "Không phải!"
"Nếu không phải, tại sao cô không dám nhìn tôi?" Trần Vĩnh Hải híp mắt, anh nghĩ là do cô chột dạ.
Nguyễn Quỳnh Anh tức giận đến bận cười, cô quay đầu trừng mắt nhìn anh: "Không phải là tôi không dám nhìn anh, mà là tôi không muốn nhìn, lý do này có được không?"
Đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải hơi mím lại, anh bất mãn nói với cô: "Cô..."
Nguyễn Quỳnh Anh cắt ngang lời anh ta: "Còn nữa, tôi không biết Nam Hàn mà anh nói là ai?"
"Cô không biết Nam Hàn à?" Trần Vĩnh Hải nhìn cô giống như người xa lạ.
Nguyễn Quỳnh Anh bĩu môi: "Tại sao tôi lại phải biết chứ?"
"Hy Nhĩ Nam Hàn đó. Giờ cô đã biết chưa?" Trần Vĩnh Hải híp mắt lại nhìn cô.
Nguyễn Quỳnh Anh trố mắt: "Hy Nhĩ Nam Hàn?"
Hy Nhĩ?
Trong đầu cô bỗng hiện ra hình dáng của một người phương Tây, Nguyễn Quỳnh Anh trợn mắt:
"Là cậu chủ của gia tộc Hy Nhĩ à?"
"Cô biết mà." Khóe miệng của Trần Vĩnh Hải cong lên mỉa mai, ánh mắt anh âm u đến kinh người.
Nguyễn Quỳnh Anh cười tự giễu:
"Anh nhắc đi nhắc lại trước mặt tôi nhiều lần như thế, sao tôi có thể không biết được."
Là chồng chưa cưới trước đây của cô mà.
"Cô thành thật nói cho tôi biết, vừa nãy không phải là cô đang đợi điện thoại của cậu ta đó chứ, có phải sáng nay cậu ta liên lạc với cô không?"
Bàn tay Trần Vĩnh Hải chống lên cửa đã siết thành nắm đấm.
Nguyễn Quỳnh Anh không biết rốt cuộc là anh bị làm sao, tự dưng lại liên tưởng người mà cô đang chờ điện thoại thành cậu chủ của gia tộc Hy Nhĩ. Cô cũng lười giải thích.
Hơn nữa cho dù giải thích thì anh cũng không tin, anh ta chỉ tin những gì anh ta nghĩ mà thôi.
Cô lấy điện thoại di động mới mua ngày hôm nay, đưa tới trước mặt Trần Vĩnh Hải: "Điện thoại di động đây, anh muốn biết thì tự mình xem đi."
Nhìn chiếc điện thoại trước mặt và vẻ mặt thản nhiên của Nguyễn Quỳnh Anh, đôi mắt Trần Vĩnh Hải thoáng run lên, lửa giận trong lòng cũng tắt hẳn.
Anh buông cánh tay đang chống trên cửa, thả cô ra, anh cũng không cầm điện thoại của cô xem: "Nếu Hy Nhĩ Nam Hàn không có liên lạc với cô thì cô đang đợi điện thoại của ai hả?"
Là Nguyễn Việt Anh sao?
Nguyễn Việt Anh là em trai của cô, là người mà cô quan tâm thì cũng hợp tình hợp lý.
Nghĩ đến đây, lửa giận của Trần Vĩnh Hải đã hoàn toàn biến mất, nhưng trong lòng anh lại thấy rất buồn bực, chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại bực bội như thế, chỉ có thể đổ lỗi cho việc cô không nói thật làm anh cảm thấy bất mãn thôi.
"Anh Hải à, anh hỏi rõ ràng như thế, chẳng lẽ là anh đang ghen sao?" Nguyễn Quỳnh Anh nhướn mày, chăm chú nhìn anh.
"Ghen?" Đối mặt với đôi mắt trong veo của cô, trái tim của Trần Vĩnh Hải bỗng giật thót, tâm trạng càng thêm ngổn ngang, ngoài cảm giác bực bội chưa tiêu mất thì còn có thêm đôi phần... hoảng loạn.
Anh không muốn bộc lộ sự hoảng loạn đó ra, cho nên việc đầu tiên anh làm là đảo mắt lảng tránh, khinh thường hừ lạnh:
"Tôi ghen á? Cô nghĩ có thể sao?"
"Đương nhiên là không thể rồi." Nguyễn Quỳnh Anh hơi cúi thấp đầu, mái tóc rũ xuống che lên gương mặt cô.
"Nếu anh Hải không ghen thì anh hỏi nhiều như vậy để làm gì? Dù sao đây cũng là chuyện của tôi, không phiền anh quan tâm tới."
Thấy cô phủi sạch quan hệ với mình, Trần Vĩnh Hải nhếch môi, ánh mắt như bắn ra tia lửa: "Cô tưởng tôi muốn quản mấy chuyện hư hỏng của cô à?"
"Xưa nay tôi cũng chưa từng nghĩ để cho anh can thiệp vào chuyện của tôi." Nguyễn Quỳnh Anh mạnh miệng nhìn anh.
Trông dáng vẻ ương ngạnh của cô như thế, Trần Vĩnh Hải chỉ muốn nắm lấy mặt cô, bóp náp gương mặt đó, đổi sang dáng vẻ đáng yêu hơn.
Như vậy, cô sẽ không thể nào nói ra những câu khiến anh tức muốn chết nữa.
"Anh Hải à, anh có muốn xem điện thoại của tôi nữa không?" Nguyễn Quỳnh Anh lắc lư chiếc điện thoại.
Trần Vĩnh Hải tức giận buông một câu: "Không xem."
"Ồ." Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu tự nhìn điện thoại của chính mình, sau đó cô lạnh giọng nhắc nhỏ: "Anh Hải à, sắp chín giờ rồi, nếu hai người không nhanh ra sân bay thì sắp trễ giờ rồi đó."
Trần Vĩnh Hải nhíu mày: "Cô muốn tôi đi nhanh lên hay sao?"
"Tôi đâu có nói như vậy, tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở anh sắp không kịp thôi mà." Nguyễn Quỳnh Anh nhét điện thoại vào túi.
Trần Vĩnh Hải rất không thích cách xưng hô của cô, ngay cả cách gọi anh Hải anh cũng thấy chói tai.
Nhưng vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh không cảm xúc, anh càng muốn cô phải đổi giọng đi.
"Có lòng tốt? Lòng tốt của cô cũng rộng rãi nhỉ?" Trần Vĩnh Hải trào phúng.
Nguyễn Quỳnh Anh mím môi: "Cảm ơn anh Hải khích lệ, xin hỏi anh, tôi có thể đi chưa? Lát nữa cô Hồng Yên mà lên đây thấy được, thể nào cũng giận đấy."
"Liên quan gì đến cô ấy?" Trần Vĩnh Hải nhíu mày.
Nguyễn Quỳnh Anh ngước mắt lên, châm chọc nhìn anh: "Cô ấy là vợ chưa cưới của anh, vợ chưa cưới thì đang ở dưới lầu, anh lại kéo một người phụ nữ khác vào phòng, sao mà không tức giận được đây."
"Cô ấy không phải là..." Trần Vĩnh Hải bất giác muốn giải thích, nhưng nói được nửa câu thì dừng lại, sắc mặt trở nên phức tạp vô cùng.
Nguyễn Quỳnh Anh nhắm hai mắt lại, cười gằn: "Không lẽ anh định nói, cô ấy không phải là vợ chưa cưới của anh sao?"
Đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải hơi mấp máy nhưng lại không nói gì
Xem ra cô đã đoán đúng rồi.
Lòng Nguyễn Quỳnh Anh lạnh buốt: "Đã sắp đính hôn rồi mà bây giờ anh Hải còn muốn phủ nhận thân phận của cô Hồng Yên, anh tệ bạc đến mức khiến tôi phải khiếp sợ."
"Tôi tệ bạc?" Trần Vĩnh Hải nhìn cô từ trên cao xuống, vẻ mặt đầy trào phúng: "Nguyễn Quỳnh Anh, người không có tư cách để nói câu này nhất chính là cô. Bốn năm trước, cô đùa giỡn tình cảm của tôi, vất bỏ tôi, cho người đánh tôi, cô có tư cách gì mà nói tôi tệ bạc?"
Bốn năm qua, anh lưu luyến khóm hoa, đắm mình trong tửu sắc, trêu chọc người ta, chẳng qua là anh cố ý khiến cho người đời đồn đại mà thôi.
Từ trước tới nay, anh chỉ có một người phụ nữ duy nhất là cô, cũng chỉ yêu mỗi mình cô.
Nghe người đàn ông này lên án, Nguyễn Quỳnh Anh thoáng nhíu mày, sau đó mới bình thường trở lại: "Thế à, hóa ra anh Hải không nói tôi còn không biết là mình tệ bạc như thế đấy."
Cô thừa nhận, ngoại trừ lúc chia tay là cô chủ động vất bỏ anh, còn những chuyện khác thì hoàn toàn không có căn cứ.
Nhưng mà cô đã mệt mỏi đến mức không có ý định giải thích nữa rồi.
"Anh Hải, sau này anh nên cố gắng đối xử tốt với cô Hồng Yên, còn nữa, chúc hai người đính hôn vui vẻ." Nói xong, Nguyễn Quỳnh Anh cúi mắt, kìm nén nỗi đau nhói trong lòng, xoay người mở cửa định đi ra ngoài.
Trần Vĩnh Hải kéo tay cô lại không cho cô mở cửa: "Đính hôn vui vẻ? Nguyễn Quỳnh Anh, cô muốn tôi và cô ấy đính hôn sao?"
Giọng nói của anh lạnh buốt không chút cảm xúc, khó mà nghe ra được tâm trạng như thế nào.
Nguyễn Quỳnh Anh tùy ý để anh siết tay mình, cũng không buồn giãy giụa: "Anh Hải, sao anh lại hỏi tôi có muốn hai người đính hôn không, nếu như tôi nói không, chẳng lẽ anh sẽ hủy hôn à?"
Trần Vĩnh Hải nhếch môi, theo bản năng bất giác anh muốn trả lời là "đúng vậy", nhưng chưa kịp nói thành câu, anh lại không biết phải nói ra thế nào.
Suy nghĩ hai giây, anh mới phát hiện ra là mình không có dũng khí đó.
Bởi vì sự hổ thẹn và hối hận với cô khiến anh không có cách nào thản nhiên nói ra câu đó được.
Nhưng chính anh cũng không biết tại sao mình lại thấy hổ thẹn với cô, thấy hối hận như thế.
Không nghe thấy người đàn ông trả lời, cảm giác lưu luyến ít ỏi vừa dâng lên trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh cũng biến mất.
Mắt cô hiện rõ vẻ ghen tuông, Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu không để cho Trần Vĩnh Hải nhìn thấy cô rơi nước mắt: "Anh xem đó, anh còn không thể trả lời được chứng tỏ anh không muốn hủy hôn với cô Hồng Yên, cho nên sau này anh đừng nói với tôi những điều như vậy nữa, tôi sẽ hiểu lầm người anh yêu là tôi chứ không phải cô Hồng Yên đấy."
Dứt lời, cô ngửa đầu hít một hơi, sau đó đẩy mạnh bàn tay của anh ra, mở cửa đi ra ngoài.