Nguyễn Quỳnh Anh đang gắp thức ăn cũng phải dừng lại, nhưng rất nhanh sau đó cô quay về lại trạng thái như thường, lạnh lùng trả lời một câu:
"Không có gì đâu."
Cô chỉ đang nghĩ, tại sao tối nay anh họ vẫn không liên lạc gì với cô.
Rốt cuộc người quản lý kia có đưa số điện thoại của cô cho anh ấy không?
"Không có gì?" Trần Vĩnh Hải cười lạnh một tiếng: "Tôi thấy tâm tư của cô đang lơ lửng ở trên trời đấy."
"Vậy thì có liên quan gì đến anh đâu?" Nguyễn Quỳnh Anh nghiêm mặt nhìn anh.
Trần Vĩnh Hải đập mạnh bàn một cái: "Nguyễn Quỳnh Anh, cô cứ muốn chống đối với tôi sao?"
Thấy tay anh đang quấn vải, ánh mắt của Nguyễn Quỳnh Anh hơi lóe lên, giọng nói cũng nhẹ đi nhiều: "Không phải là tôi muốn chống đối với anh, là anh hỏi tôi trước kia mà, tôi không muốn nói thì anh lại bảo là tôi lạnh nhạt, cho nên nói thẳng thì cũng là anh sai."
"Nói cũng đúng, anh Hải à, cô Quỳnh Anh đã không muốn nói thì anh đừng hỏi chứ." Tô Hồng Yên đang khuấy bát canh cũng cười hì hì nói.
Trần Vĩnh Hải nhíu mày nhìn cô, không lên tiếng.
Ba người yên tĩnh ngồi ăn.
Trong bữa cơm, thỉnh thoảng Nguyễn Quỳnh Anh lại liếc nhìn điện thoại, mỗi lần như vậy cô đều tỏ vẻ như thất vọng.
Tô Hồng Yên vẫn âm thầm nhìn cô, cuối cùng cô ấy không nhịn được, mở miệng nói: "Cô Quỳnh Anh này, cô đang chờ điện thoại của ai à?"
Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu, trả lời qua loa lấy lệ: "Ừm."
Trần Vĩnh Hải hơi híp mắt, đáy mắt thâm trầm.
"Ai thế?" Tô Hồng Yên hứng thú để đũa xuống.
Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Cô không biết đâu."
"Thật sao? Nam hay nữ vậy?" Đôi mắt của Tô Hồng Yên sáng lên.
Nguyễn Quỳnh Anh để điện thoại di động xuống, lạnh tanh nhìn Tô Hồng Yên: "Cô Hồng Yên à, chuyện này có liên quan gì đến cô sao?"
"Tôi chỉ tò mò thôi mà." Tô Hồng Yên buông tay, cười nói: "Nhưng mà trông cô mong đợi như vậy, chắc người này quan trọng lắm nhỉ?"
Vẻ mặt Nguyễn Quỳnh Anh vẫn lạnh nhạt như trước nhưng có phần thả lỏng hơn: "Ừ, rất quan trọng."
Nhất định cô phải liên lạc với người đàn ông có thể là anh họ của mình đó, chỉ có vậy, cô mới có thể tìm được người nhà.
Nếu như có thể, cô muốn để cho họ nhận lại mẹ mình.
"Ồ?" Tô Hồng Yên kéo dài âm cuối, trong mắt cô ta lóe lên vẻ vui đùa: "Có thể khiến cho cô Quỳnh Anh chính miệng thừa nhận là một người quan trọng, tôi càng thấy tò mò hơn đấy, cô không thể nói rõ là ai sao?"
"Tôi không cần phải nói với cô." Nguyễn Quỳnh Anh thờ ơ đáp lại, cô bưng bát canh lên uống một ngụm.
Tô Hồng Yên chỉ sang Trần Vĩnh Hải: "Nhưng anh Hải cũng muốn biết đấy."
Cô ta không chút khách sáo lấy Trần Vĩnh Hải ra.
Trần Vĩnh Hải híp mắt lại, rõ ràng trông anh có vẻ không vui.
Tô Hồng Yên vẫn làm như không thấy, đôi mắt cô ta chỉ nhìn Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh dừng đũa lại, giữa đôi mày lộ rõ vẻ không kiên nhẫn: "Vậy thì sao, đây là chuyện riêng của tôi, tôi có quyền không nói cho bất kỳ ai hết."
"Thế à, cô Quỳnh Anh cẩn thận như vậy, tôi nghĩ người kia chắc quan trọng lắm đây, chắc là một người đàn ông nhỉ?"
Tô Hồng Yên nói tiếp.
Vẻ mặt Nguyễn Quỳnh Anh lóe lên chút kinh ngạc.
Tô Hồng Yên che miệng cười khúc khích: "Xem ra tôi đã đoán đúng rồi."
Cô ta vừa cười vừa lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế chính giữa bên tay phải.
Quả nhiên, phản ứng của anh rất mạnh, đôi môi mỏng mím lại thành đường thẳng, lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Nguyễn Quỳnh Anh, gương mặt tuấn tú sa sầm, đáy mắt như mưa vần gió lốc.
Trần Vĩnh Hải như vậy khiến Tô Hồng Yên vừa tức giận vừa châm biếm trong lòng.
Cô ta tức giận là vì, mình ở bên anh suốt bốn năm, làm nhiều thứ cho anh như vậy, nhưng trước mặt cô, anh mãi mãi chỉ có hai thái độ, hoặc là ôn hòa, hoặc là lạnh lẽo, chưa bao giờ để lộ một tâm trạng nào khác, chỉ khi đối mặt với Nguyễn Quỳnh Anh, anh mới có phần khác đi.
Còn mỉa mai là vì thế mà anh lại ghen. Anh ghen với người đàn ông rất quan trọng mà Nguyễn Quỳnh Anh nói đến sao?
Tô Hồng Yên cúi đầu, đáy mắt hiện lên từng đợt sóng ngầm dữ dội.
Xem ra, cô ta nên hỏi thầy của mình, làm sao có thể phai nhạt đi tình cảm của một người, ám thị tinh thần bình thường có thể khiến Trần Vĩnh Hải hận thù Nguyễn Quỳnh Anh hơn nhiều lần, nhưng mà tình yêu thì vẫn luôn tồn tại, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì kế hoạch của cô ta cũng sẽ thất bại thôi.
Vì thế, cô phải nghĩ ra cách khiến anh hoàn toàn xóa sạch tình cảm với Nguyễn Quỳnh Anh.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Tô Hồng Yên hơi cong lên: "Anh Hải, chúng ta đến khách sạn lần trước đi, em đã đặt phòng cả rồi."
"Sao cũng được." Trần Vĩnh Hải tùy tiện đáp lời.
Tô Hồng Yên vỗ tay: "Quá tốt rồi, em chỉ sợ anh không thích thôi. Đúng rồi, gần đây thầy em cũng đang có hội thảo học thuật ở đó, nhân tiện ngày mai chúng ta tới chào thầy luôn nhé."
"Cũng được." Trần Vĩnh Hải vẫn đáp lại hai chữ, cảm giác như không nhiệt tình là bao, khiến người ta cảm thấy lạnh lùng.
Trên thực tế, đúng là anh không thấy hăng hái chút nào, trong đầu anh chỉ có người đàn ông mà Nguyễn Quỳnh Anh vừa nói là vô cùng quan trọng.
Nguyễn Việt Anh, hay là Hy Nhĩ Nam Hàn?
Người đàn ông bên cạnh cô, chỉ có hai người này là Tô Hồng Yên không biết.
Buổi sáng Nam Hàn gọi điện thoại, nói một thời gian nữa anh ta sẽ đến Hà Nội, chẳng lẽ có liên lạc với cô sao?
Nghĩ vậy, Trần Vĩnh Hải đập chiếc đũa xuống, đôi đồng tử màu hổ phách tỏa ra khí lạnh sâu không lường được.
Nguyễn Quỳnh Anh và Tô Hồng Yên cũng bị anh làm cho hoảng sợ, hai người đồng loạt nhìn về phía anh.
Khóe môi Nguyễn Quỳnh Anh giật giật, không nói gì.
Vẻ mặt Tô Hồng Yên thì như thể quan tâm: "Anh Hải à, anh làm sao thế?"
"Không có chuyện gì!" Câu tiếp theo, ánh mắt sắc lạnh của Trần Vĩnh Hải liếc nhìn Nguyễn Quỳnh Anh một cái rồi rời khỏi phòng ăn.
Tô Hồng Yên đứng lên: "Anh Hải à, anh không ăn nữa sao?"
Trần Vĩnh Hải không đáp lại cô ta mà đi thẳng không ngừng bước.
Anh vừa đi, Tô Hồng Yên cũng lười giả vờ giả vịt với Nguyễn Quỳnh Anh, cô ta tỏ rõ bộ mặt thật của mình.
"Cô Quỳnh Anh à, cô biết hôm nay tôi và anh Hải định ra nước ngoài, cô cũng biết chắc chúng tôi ra nước ngoài để làm gì chứ?"
Cô ta cong khóe môi lên, ánh mắt lộ rõ vẻ đắc ý.
Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy người kia khoe khoang, trong lòng cô lại thấy hơi khó chịu, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản không thay đổi chút nào: "Biết, đi xem lễ đường đính hôn."
"Cô không có ý kiến gì sao? Nếu chúng tôi chọn được lễ đường thì sẽ tổ chức đính hôn ngay lập tức đó."
Tô Hồng Yên vuốt tóc qua bên tai, cười quyến rũ.
Góc độ này khuôn mặt của hai người khá giống nhau, Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thấy lại cảm thấy khó ở, thậm chí cô còn có cảm giác buồn nôn.
Cô che miệng lại, cố gắng để giọng nói của mình trở nên tự nhiên: "Không có suy nghĩ gì, chúc hai người đính hôn vui vẻ."
"Cô..." Tô Hồng Yên sửng sốt, có phần không chuẩn bị kịp.
Cô ta nghĩ tới rất nhiều phản ứng của Nguyễn Quỳnh Anh, có thể đau khổ hoặc là thương tâm.
Nhưng không ngờ là, không lại bình thản đến vậy, bình thản đến mức còn mở lời chúc phúc cho cô ta.
Tô Hồng Yên phức tạp nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, mấy giấy sau, cô ta bỗng nở nụ cười:
"Vậy thì phải cảm ơn lời chúc của cô Quỳnh Anh rồi."
"Không cần khách sáo." Nguyễn Quỳnh Anh cúi mắt, sau đó cô lau miệng, lạnh lùng nói: "Cô cứ từ từ dùng bữa, tôi về phòng trước."
Dứt lời, cô đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn.
Trong thang mái, Nguyễn Quỳnh Anh không thể giả vờ kiên cường được nữa, cô tựa vào vách tường lạnh như băng, đau lòng nhắm chặt hai mắt lại.
Cô vẫn không thể nào thản nhiên đối mặt với chuyện Trần Vĩnh Hải sắp đính hôn.
Giống như lúc sáng, cô không thể nào cho những món qua đó được, cuối cùng mới lựa chọn gửi cho viện bảo tàng, để những đồ vật đó được trưng bày, một ngày nào đó cô vẫn có thể đi nhìn lại.
Tất cả những thứ này, có lẽ là vì yêu anh, cho dù tình yêu này
Không còn nồng nàn như lúc đầu, nhưng yêu vẫn là yêu!
Nguyễn Quỳnh Anh hít sâu một hơi, kìm nén trái tim đang khó chịu, cô mở mắt rời khỏi thang máy, đi về phòng mình.
Vừa mới tới cửa phòng, còn chưa kịp mở cửa, cô đã nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng.
Ngay giây phút đó, cánh cửa phía sau bỗng mở ra, một cánh tay vươn ra từ bên trong, nắm lấy cổ tay cô rồi kéo mạnh cô vào phòng.