Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 261: Ba tháng



Ở bên ngoài cửa, Tô Hồng Yên đang đứng ngoài hành lang, cúi đầu nắm chặt hai tay, cơ thể run lên nhè nhẹ giống như đang khóc.

Nguyễn Quỳnh Anh thấy vậy sững sờ gọi: “Cô Yên.”

Cô ấy đứng ở bên ngoài từ lúc nào vậy?

Tô Hồng Yên không thèm đáp lại tiếng gọi của cô mà chỉ ngước mắt nhìn Trần Vĩnh Hải đang ở trong phòng, vành mắt hơi ửng đỏ: “Vĩnh Hải, anh muốn hủy bỏ hôn ước với em sao?”

“Em nghe thấy hết rồi à?” Trần Vĩnh Hải khẽ nhíu mày.

Tô Hồng Yên yếu ớt đáp lại anh một tiếng “vâng”, nước mắt lại càng trào ra: “Vậy nên anh thật sự muốn hủy…”

“Anh Vĩnh Hải sẽ không hủy bỏ hôn ước với cô đâu.” Nguyễn Quỳnh Anh nhẫn nhịn nỗi đau ở dưới đáy lòng, cố gắng dùng sắc mặt thật chân thành nói với cô ấy.

Trần Vĩnh Hải quét mặt nhìn sang cô, ánh mắt tối sầm lại. Cảm xúc vốn đang bị đè nén của anh chợt bùng phát trong nháy mắt. Anh gằn giọng quát cô: “Nguyễn Quỳnh Anh, ở đây không đến lượt cô lên tiếng nói chuyện!”

Anh đột nhiên nổi giận dữ tợn như vậy khiến hai cô gái đều bị dọa sợ hết hồn.

Tô Hồng Yên nén lại toàn bộ nước mắt đang chực trào, không dám khóc lóc thêm nữa, bộ dáng tràn ngập sợ hãi. Kỳ thực trong lòng cô ấy đang hận muốn chết, thế nhưng lại không dám biểu lộ cảm xúc chân thực của mình ra bên ngoài dù chỉ một chút.

Cô ấy chỉ có thể lén lút giấu tay ra sau lưng, gắt gao nắm chặt lại.

Chỉ vì câu nói vừa rồi của Nguyễn Quỳnh Anh mà anh lại tức giận đến mức này sao?

Tô Hồng Yên âm thầm cắn chặt răng. Quả nhiên anh thực sự muốn hủy bỏ hôn ước với cô ấy!

Về phần Nguyễn Quỳnh Anh, cô ấy chỉ suy nghĩ đơn giản là Trần Vĩnh Hải đơn thuần ghét bỏ cô mà thôi. Cô ấy cho rằng anh thấy Nguyễn Quỳnh Anh quá chướng mắt nên quát nạt để cô ngậm miệng lại.

Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy trong lòng tràn đầy lạnh lẽo. Cô khẽ cắn môi dưới, tự giễu nói: “Vậy sao? Thế tôi đi trước, hai người cứ từ từ nói chuyện đi.”

Dứt lời, cô đi thẳng tới cửa phòng của mình, vặn tay nắm mở cửa ra, động tác dứt khoát không hề do dự.

Tô Hồng Yên liếc mắt nhìn sang khe hở ở cửa phòng, chắc chắn không có ai ở đó mới trộm nhếch khóe môi. Thế nhưng rất nhanh sau đó, cô ấy lại bày ra vẻ mặt buồn bã tủi thân, nghẹn ngào hỏi anh: “Vĩnh Hải, lời cô Quỳnh Anh vừa nói có phải là thật không? Anh sẽ không hủy bỏ hôn ước với em đâu đúng không?”

Trần Vĩnh Hải mím chặt bờ môi mỏng của mình, quay sang nhìn chằm chằm cô ấy, im lặng không chịu trả lời.

Tô Hồng Yên vội vàng ôm chặt cánh tay của anh, nước mắt lại bắt đầu rơi xuống như mưa: “Vĩnh Hải, chẳng lẽ anh thật sự muốn hủy bỏ hôn ước hay sao? Không được, nếu anh hủy bỏ thì em phải làm sao? Bây giờ em vẫn chưa tìm được người mình thích. Nếu anh không đính hôn với em, mẹ em nhất định sẽ bắt em phải gả cho cậu lớn nhà họ Khương đó. Em không muốn đâu!”

“Hồng Yên.” Trần Vĩnh Hải đột nhiên thấp giọng gọi cô ấy một tiếng.

Tô Hồng Yên nức nở ngẩng đầu lên nhìn anh.

Ánh mắt của Trần Vĩnh Hải vô cùng tối tăm. Anh im lặng vài giây rồi mới mở miệng nói tiếp: “Nếu em chỉ vì muốn trốn tránh cuộc hôn nhân với nhà họ Khương nên mới lựa chọn đính hôn với người khác, thì người đó cũng đâu nhất thiết phải là anh, có đúng không?”

“Vĩnh Hải, câu nói này của anh có ý gì vậy?” Trong ánh mắt của Tô Hồng Yên tràn ngập kinh hãi. Cô ấy hoảng hốt lùi về sau một bước.

Trần Vĩnh Hải khẽ hạ mắt: “Khánh Minh cũng có thể mà!”

“Anh muốn em đính hôn với Khánh Minh ư?” Tô Hồng Yên trợn trừng mắt kinh ngạc, không dám tin tưởng nhìn sang anh. Trong lòng vừa cảm thấy xót xa lại vừa cảm thấy phẫn nộ vô cùng.

Người đàn ông này, cô ấy đã ở bên cạnh anh được bốn năm rồi.

Khó khăn lắm cô ấy mới có thể khiến anh chịu đính hôn với mình. Vậy mà bây giờ anh lại muốn hủy bỏ, muốn giao cô ấy cho Khánh Minh. Rốt cuộc Trần Vĩnh Hải coi cô ấy là cái gì?

Trần Vĩnh Hải cũng biết hành vi này của mình không đúng, nhưng vừa nghĩ tới câu chúc phúc kia của Nguyễn Quỳnh Anh, anh lại không nhịn được mà kháng cự và bực bội đối với chuyện đính hôn này.

Không ngờ Nguyễn Quỳnh Anh lại muốn anh mau chóng đính hôn với người phụ nữ khác đến vậy.

Anh không thể để cho cô được thỏa mãn ước nguyện!

Nghĩ đến đây, Trần Vĩnh Hải cảm thấy đau nhói trên đầu. Anh khẽ giơ tay xoa xoa chỗ đau, áy náy nói với Tô Hồng Yên: “Xin lỗi em, Hồng Yên, anh muốn chúng ta suy nghĩ kĩ càng một lần nữa về chuyện đính hôn này. Nếu em thực sự muốn dựa vào đính hôn để trốn tránh hôn sự với nhà họ Khương, anh nghĩ Khánh Minh nhất định sẽ đồng ý.”

“Em không muốn đính hôn với anh ta!” Khuôn mặt của Tô Hồng Yên trở nên vặn vẹo. Cô ấy phẫn nộ hét lớn.

Trần Vĩnh Hải nhíu chặt hai mày: “Hồng Yên, em…”

Đây là lần đầu tiên anh chứng kiến sự nổi giận của cô ấy.

Tô Hồng Yên cũng ý thức được hành vi vừa rồi của bản thân quá kích động. Cô ấy khẽ đảo mắt một cái, vội vàng giơ tay bụm mặt, ngồi bệt xuống khóc lóc om sòm: “Vĩnh Hải, em không muốn đính hôn với Khánh Minh.”

“Tại sao? Đính hôn với cậu ấy và đính hôn với anh thì có gì khác biệt đâu?” Ánh mắt của Trần Vĩnh Hải lộ ra nét sâu xa.

Tô Hồng Yên không ngừng lắc đầu, giọng nói khàn đặc lại vì khóc quá nhiều: “Đương nhiên là khác nhau. Ngay từ đầu chúng ta đã nói sẽ đính hôn, cả bố mẹ em và bố anh, tất cả mọi người thân quen đều biết được chuyện này. Bây giờ anh lại đột nhiên muốn thay người, bọn họ sẽ nghĩ thế nào, sẽ nhìn em bằng ánh mắt gì đây?”

Gương mặt tuấn tú của Trần Vĩnh Hải cứng đờ lại.

Đúng vậy, anh chỉ luôn nghĩ đến chuyện hủy bỏ hôn ước mà quên mất chuyện này.

Thấy người đàn ông trước mặt không lên tiếng nữa, Tô Hồng Yên lén lút liếc mắt quan sát vẻ mặt của anh.

Cô ấy nhìn thấy anh đang trầm tư suy nghĩ, trong mắt khẽ lóe lên một cái rồi lập tức giấu đi, tiếp tục dùng tình nghĩa thuyết phục anh: “Vĩnh Hải, anh đừng đối xử với em như vậy có được hay không? Em biết ban đầu lúc em đề nghị đính hôn là do em suy nghĩ chưa kỹ càng. Thế nhưng bây giờ mọi chuyện đã đến bước này, anh mà làm như vậy thì tương lai em sẽ không thể nào ngóc đầu lên được nữa.”

Nói đến đây, Tô Hồng Yên khẽ giơ tay áo lên lau nước mắt, mỉm cười đắng chát: “Vĩnh Hải, anh đừng đối xử tàn nhẫn với em như vậy mà. Một khi để đám người kia biết được chuyện em bị anh vứt bỏ ngay trước khi đính hôn, bọn họ sẽ bàn tán về em như thế nào? Người ngoài sẽ nghĩ em là loại người gì? Cho dù em có là người nhà họ Tô thì em cũng không có cách nào chặn được miệng của tất cả mọi người.”

Trần Vĩnh Hải nắm chặt tay lại: “Thế nhưng anh cũng không thể duy trì tư cách chồng chưa cưới của em như thế này mãi được.”

“Em biết.” Tô Hồng Yên sụt sịt hít sâu một hơi: “Em sẽ nhanh chóng tìm được người mình thích rồi hủy bỏ hôn ước với anh. Thế này là được rồi đúng không?”

Cô ấy tỏ vẻ đáng thương vô cùng, vành mắt đỏ ửng cầu cứu nhìn anh.

Trần Vĩnh Hải chợt mở mắt, đưa ra giới hạn cuối cùng: “Ba tháng!”

“Cái gì?” Tô Hồng Yên nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh, không kịp phản ứng lại.

Trần Vĩnh Hải mím chặt môi, trầm giọng nói: “Anh cho em thời gian ba tháng để tìm người mình thích. Một khi kết thúc ba tháng này, cho dù em có tìm được hay không, anh cũng nhất định phải hủy bỏ hôn ước, kể cả có phải cưỡng chế hủy bỏ đi chăng nữa.”

Tô Hồng Yên thầm oán hận trong lòng, thế nhưng ngoài mặt lại sảng khoái đồng ý với điều kiện của anh: “Được, ba tháng sau em nhất định sẽ có được anh ấy!”

“Anh ấy?” Trần Vĩnh Hải nghe thấy cô ấy nói vậy, chân mày nhíu chặt lại,

Tô Hồng Yên khẽ chớp mí mắt, khuôn mặt chợt ửng hồng, thẹn thùng nói: “Kỳ thật em đã có người mình thích rồi. Chỉ là em vẫn chưa biết phải mở miệng với anh ấy như thế nào. Bản thân anh ấy cũng không biết về tình cảm của em.”

“Vậy sao?” Trần Vĩnh Hải không có hứng thú tìm hiểu người cô ấy thích là ai. Nhưng nghe thấy cô ấy nói đã có người mình thích, anh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Mặc dù anh cũng không thể giải thích được lý do khiến mình dễ chịu như vậy.

“Thế thì em hãy cố lên.” Trần Vĩnh Hải dịu dàng vén sợi tóc dính bết trên gương mặt ướt đẫm nước mắt của Tô Hồng Yên ra sau tai, nói lời khích lệ cô ấy.

Tô Hồng Yên mỉm cười thật tươi với anh, nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi, vì để anh được tự do, em nhất định sẽ cố gắng hết sức. Vậy thì Vĩnh Hải à, chúng ta có còn ra nước ngoài nữa không?”

“Không phải muốn xem lễ đường hay sao?” Nét mặt của Trần Vĩnh Hải trở nên dịu dàng hơn hẳn.

Nụ cười của Tô Hồng Yên càng thêm xán lạn. Cô ấy vui vẻ đáp lại: “Thế em sẽ đợi anh ở dưới tầng.”

Dứt lời, cô ấy lập tức quay người bước vào trong thang máy.

Sau khi thang máy đóng lại, vẻ tươi cười trên mặt cô ấy biến mất không còn một mảnh, thay vào đó là sự kiên định và ngoan độc vô cùng.

Ba tháng sao?

Xem ra cô ấy chỉ có thể dùng thủ đoạn mạnh mẽ mới có thể có được Trần Vĩnh Hải!

“Vĩnh Hải, anh đừng có trách em. Tất cả đều là do anh ép buộc em mà ra!” Tô Hồng Yên ngẩng đầu nhìn lên tầng ba, lạnh lùng lẩm bẩm một mình.

Thế nhưng rất nhanh sau đó, vẻ mặt của cô ấy lại biến đổi linh hoạt, một lần nữa bày ra vẻ tươi cười thân thiện. Dường như sự ngoan độc vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.

Tô Hồng Yên ngồi trên sofa ở đại sảnh phòng khách nghịch điện thoại, chờ Trần Vĩnh Hải xuống tầng.

Đợi được vài phút đã thấy bóng dáng Trần Vĩnh Hải đang từ từ bước xuống.

Quản gia Hoàng kéo theo một chiếc vali hành lý đưa cho anh: “Cậu Hải, bao giờ cậu mới quay về để tôi còn cho người dọn dẹp phòng ốc.”

Trần Vĩnh Hải giơ tay nhìn đồng hồ rồi trả lời: “Buổi tối hai ngày sau.”

“Vâng.” Quản gia Hoàng gật đầu đáp.

“Đi thôi, thời gian sắp không kịp rồi.” Trần Vĩnh Hải kéo theo vali quay sang nói với Tô Hồng Yên.

Tô Hồng Yên chạy tới ôm lấy cánh tay của anh, dò hỏi: “Không cần phải chào tạm biệt với cô Quỳnh Anh sao ạ?”

Nét mặt của Trần Vĩnh Hải lập tức tối sầm. Anh vừa nhớ đến bộ dạng lạnh lùng thờ ơ giống như bị ai thiếu nợ của cô thì cảm thấy bực bội không thôi.
“Không cần!” Anh không kiên nhẫn nhả ra hai chữ.

Tô Hồng Yên thấy vậy, cầu còn không được, lập tức gật đầu nói: “Vậy thì chúng ta mau đi thôi.”

Hai người bước đi trong màn đêm tăm tối, cùng nhau lên xe rời đi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv