Anh ở đây từ khi nào?
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Trần Vĩnh Hải
Trần Vĩnh Hải cũng nhìn cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều không lên tiếng.
Trong lúc nhất thời, không khí trở nên lắng đọng.
Cuối cùng vẫn là Tô Hồng Yên đứng ra, cười hì hì phá vỡ sự yên lặng này: "Chúng ta cứ đứng ở đây thế này không ổn lắm đâu."
Nghe vậy, Nguyễn Quỳnh Anh lập tức phản ứng lại, dời ánh mắt, mở cửa phòng mình đi vào, sau đó "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
"Anh Hải, hình như cô Quỳnh Anh không vui vẻ gì lắm." Tô Hồng Yên nhìn cửa phòng Nguyễn Quỳnh Anh, cười như không cười nói.
Trần Vĩnh Hải đen mặt, mấp máy môi: "Đừng xen vào chuyện của cô ấy."
"Được thôi." Tô Hồng Yên nhún nhún vai, sau đó như nghĩ tới điều gì, tay chỉ về hướng thầy Hùng: "Anh Hải, em dẫn thầy Hùng tới đây."
"Đến phòng đọc sách đi." Trần Vĩnh Hải nói, đóng cửa phòng mình lại, đi về phía phòng đọc sách, thầy Hùng theo sát đằng sau, chỉ có Tô Hồng Yên đứng im không nhúc nhích.
Cô ta hơi híp mắt, nhìn chằm chằm khe hở ở cánh cửa phòng Nguyễn Quỳnh Anh. Ánh đèn nơi đó phân bố không đều, vị trí chính giữa bị một bóng đen chặn lại, rõ ràng là hiện tượng xảy ra khi có người đứng sau cánh cửa.
Tô Hồng Yên cười nhạo một tiếng: "Cô Quỳnh Anh, nghe lén không phải thói quen tốt nhé."
Bóng đen sau khe cửa hơi run lên.
"Xí!" Tô Hồng Yên chép miệng khinh thường, không hề để ý, đi đến phòng đọc sách.
Trong phòng, Nguyễn Quỳnh Anh dựa lưng lên cánh cửa, hai tay đặt trên ngực, đôi mắt hơi khép lại, sắc mặt hơi kém, hô hấp cũng dồn dập hẳn.
Không phải cô nghe lén, mà lên cơn đau tim.
Thời điểm ở dưới nhà đã đau rồi, nhưng không muốn lộ ra dáng vẻ yếu ớt trước mặt Tô Hồng Yên và Trần Vĩnh Hải, cô vẫn luôn chịu đựng.
Mãi đến khi vào phòng, cô mới không nhịn nổi, cả người như bị rút cạn sức lực, dựa lên cửa, còn bị hiểu lầm thành nghe lén.
Có điều làm sao Tô Hồng Yên biết cô ở sau cửa?
Suy nghĩ hai giây, không có kết quả, Nguyễn Quỳnh Anh cũng không suy nghĩ nữa.
Cô tập tễnh đi về phía giường lớn, mỗi một bước đi, trái tim lại nhói lên một cái.
"Hộc hộc..." Cô ngã lên giường, ánh mắt đau đớn khổ sở nhìn lên trần nhà, há miệng thở hổn hển, cố gắng làm dịu đi cơn đau.
Cũng không biết qua bao lâu, sắc mặt khó coi của Nguyễn Quỳnh Anh dịu bớt đi rất nhiều, tiếng hít thở cũng dần dần vững vàng, tay buông lỏng quần áo và tấm chăn đang níu chặt.
Cô cắn môi, trên mặt hiện lên nụ cười khổ sở.
Thật không biết cơ thể rách nát này còn có thể trụ được bao lâu.
Vốn còn tận bảy tám năm, giờ đây chỉ sợ lại giảm bớt rồi.
Trong lòng không khỏi có chút bi thương, Nguyễn Quỳnh Anh lấy điện thoại trong túi ra: "Xin hỏi đây có phải số luật sư Dũng không ạ? Tôi là Nguyễn Quỳnh Anh, xin lỗi vì muộn vậy còn quấy rầy ông. Không biết ngày mai ông có rảnh không? Tôi muốn tìm ông thương lượng chút chuyện sửa di chúc."
Hai phút sau, hẹn thời gian gặp mặt và địa điểm với luật sư Dũng xong, Nguyễn Quỳnh Anh cúp máy, nhắm mắt lại.
Trước kia khi lập di chúc, cô tính để lại cổ phần tập đoàn Nguyễn thị cho con.
Bây giờ con đã mất, di chúc cũng không còn tác dụng.
Nghĩ vậy, Nguyễn Quỳnh Anh hít một hơi thật sâu, nghiêng đầu sang bên phải.
Ánh đèn quá chói, cho dù có nhắm mắt, cô vẫn cảm thấy đôi mắt như nhói lên.
Bất đắc dĩ cô đành phải giơ một cánh tay lên che đôi mắt lại, đồng thời giải phóng cho bộ não, không nghĩ ngợi gì nữa. Cô cứ nằm như vậy, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động.
Bất tri bất giác, Nguyễn Quỳnh Anh đã ngủ thiếp đi.
Lúc này cửa phòng mở ra, hai bóng người đứng ở cửa.
"Anh Hải, đã trễ thế này, cô Quỳnh Anh hẳn là ngủ rồi." Tô Hồng Yên nhỏ giọng nói.
Trần Vĩnh Hải không để ý cô ta, nhấc chân đi về phía phòng.
Thấy vậy, ánh mắt Tô Hồng Yên trở nên lạnh lùng, một tay giữ chặt anh: "Trần Vĩnh Hải, anh muốn làm gì. Cô Quỳnh Anh chỉ mới phẫu thuật xong, anh...."
"Em nghĩ đi đâu vậy?" Trần Vĩnh Hải nhìn cánh tay đang giữ chặt mình của cô ta, thoáng nhíu mày.
Tô Hồng Yên chớp chớp mắt: "Anh vào phòng cô Quỳnh Anh không phải để cô ấy cùng anh làm việc kia sao?"
Trần Vĩnh Hải tối sầm mặt, đang định nói gì.
Tô Hồng Yên lại xua tay cười nói: "Anh Hải đừng nóng giận, không phải do em lo lắng cho cô Quỳnh Anh à."
"Được rồi." Trần Vĩnh Hải gạt cánh tay cô ta xuống: "Em nghỉ ngơi đi, ngày mai không phải có bữa tiệc sao?"
"Được, anh cũng nghỉ ngơi sớm chút, tuyệt đối không được làm gì cô Quỳnh Anh đó nha." Tô Hồng Yên dặn dò một lần nữa, lúc này mới yên lòng.
Nhưng trong khoảnh khắc xoay người, trong mắt cô ta lập lòe ánh sáng lạnh.
Trần Vĩnh Hải đóng cửa phòng lại, nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ điện sáng choang, Trần Vĩnh Hải liếc một cái liền thấy được người phụ nữ đang nằm trên giường.
Người phụ nữ cầm điện thoại trong tay, chân gập chạm đất, dép lê cũng không cởi, quần áo mặc trên người vẫn là bộ ban ngày mặc.
Đã trễ thế này cô còn chưa ngủ?
Hơi thở lạnh lùng trên người tỏa ra, Trần Vĩnh Hải dừng chân, trầm giọng gọi: "Nguyễn Quỳnh Anh!"
Người phụ nữ nằm trên giường không đáp lại.
Cho rằng cô cố ý không thèm quan tâm, huyệt thái dương Trần Vĩnh Hải giật giật, lập tức giận sôi lên trong lòng: "Nguyễn Quỳnh Anh, cô điếc à? Không nghe thấy tôi gọi cô hay sao?"
Người phụ nữ vẫn không đáp lại.
Trần Vĩnh Hải mím môi, lạnh mặt đi đến bên giường.
Nhưng anh vừa cúi đầu liền nhìn thấy cô nhắm nghiền mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hô hấp phập phồng mỏng manh, cả người thiếu sức sống, phảng phất như một người chết.
Nguyễn Quỳnh Anh như vậy khiến Trần Vĩnh Hải hoàn toàn ngẩn ngơ, một lúc lâu sau mới tìm lại thần trí.
Sự bất an nảy lên trong lòng, anh vươn tay, run rẩy đặt dưới mũi cô.
Rõ ràng chỉ còn cách một mét, anh lại mãi không vươn tay ra, động tác vừa cứng đờ vừa chậm chạp, như đang sợ hãi điều gì đó.
Cuối cùng, ngón tay Trần Vĩnh Hải dừng lại dưới mũi Nguyễn Quỳnh Anh.
Hai giây sau, anh nắm tay thu về, sắc mặt dần tốt hơn, trái tim thắt chặt cũng từ từ nới lỏng.
Cô còn thở, hô hấp vững vàng, chỉ là vừa nhẹ vừa mỏng.
"Người phụ nữ ngu xuẩn!" Trần Vĩnh Hải nghiến quai hàm, giọng nói khàn khàn.
Rõ ràng cô ngủ rồi!
Anh còn tưởng rằng cô...
Không dám nghĩ tiếp, Trần Vĩnh Hải nheo mắt lại, sự sợ hãi vừa áp chế xuống lập tức chuyển thành lửa giận mãnh liệt, bùng cháy trong lòng.
Cô giỏi lắm!
Không tắm rửa, không thay quần áo, cũng không cởi giày. Cứ nằm như vậy mà ngủ, ngay cả chăn cũng không đắp.
Chỉ có điều không thể tưởng tượng được, không có điều cô không làm được.
Mệt mỏi day mi tâm, Trần Vĩnh Hải làm mặt thờ ơ, khom lưng bế Nguyễn Quỳnh Anh lên, vòng qua giường đi tới bên kia, xốc chăn đặt cô xuống.
Bỗng nhiên, "cạch" một tiếng, có thứ gì đó rơi xuống từ trên người cô, nện xuống đúng mu bàn chân anh.
Trần Vĩnh Hải cúi đầu nhìn thì thấy một vật màu đen, là điện thoại của cô.
Cũng không biết trước khi ngủ cô cầm điện thoại làm gì.
Nghĩ một lúc, Trần Vĩnh Hải cầm điện thoại lên xem.
Lướt đến nhật ký trò chuyện, ánh mắt anh lóe lên: "Cô ấy gọi điện cho luật sư làm gì?"
Trong lòng nổi lên nghi ngờ, Trần Vĩnh Hải suy nghĩ một hồi, liếc qua Nguyễn Quỳnh Anh trên giường, gọi cho người tên luật sư Dũng.
Điện thoại kết nối được rất nhanh, một giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông trung niên vang lên: "Cô Quỳnh Anh, về chuyện sửa chữa di chúc, cô còn vấn đề gì sao?"
"Di chúc?" Trần Vĩnh Hải nhíu mày.
Đầu dây bên kia, luật sư Dũng yên lặng một lát, sau đó cảnh giác nói: "Xin hỏi cậu là?"
"Tôi là ai ông không cần quan tâm, ông chỉ cần..."
Nói được một nửa, luật sư Dũng lập tức ngắt lời anh, giọng điệu càng thêm đề phòng: "Xin lỗi cậu, nếu cậu không nói ra thân phận mình, tôi có quyền nghi ngờ cậu đã làm gì với thân chủ của tôi, tôi sẽ báo cảnh sát."
Tay nắm điện thoại của Trần Vĩnh Hải hơi siết lại, gân xanh trên mu bàn tay hơi nảy lên. Sao mà nhiều chuyện như vậy!
Hung hăng hít vào một hơi, Trần Vĩnh Hải chịu đựng cảm giác không kiên nhẫn, mở miệng: "Tôi là Trần Vĩnh Hải."
"Thì ra là chồng chưa cưới của cô Quỳnh Anh."