Chồng chưa cưới?
Khóe mắt giật giật, ánh mắt của Trần Vĩnh Hải nhìn sang Nguyễn Quỳnh Anh, trong giọng điệu pha lẫn cảm xúc khiến người nghe không hiểu: "Cô ấy nói với ông như vậy sao?"
"Đúng vậy." Luật sư Dũng gật đầu.
Trần Vĩnh Hải không rõ ý tứ "à" một tiếng: "Cô ấy còn nói gì với ông nữa?"
"Cô Quỳnh Anh chỉ nói một câu anh là chồng chưa cưới của cô ấy, sau đó không nói thêm gì."
"Là sao?" Đôi mắt trầm trầm, Trần Vĩnh Hải tạm thời ép xuống ba chữ "chồng chưa cưới" này, hỏi: "Ông vừa nhắc đến di chúc, chuyện là thế nào?"
"Là thế này..." Luật sư Dũng một năm một mười nói về chuyện Nguyễn Quỳnh Anh thương lượng với ông chuyện sửa di chúc.
Sau khi Trần Vĩnh Hải nghe xong, mày nhíu lại càng chặt.
Anh không hề biết được cô lại tính toán chuyện sau này tỉ mỉ như vậy.
Cô cảm thấy mình nhất định sẽ chết sao?
Kết thúc cuộc gọi với luật sư Dũng, Trần Vĩnh Hải ném điện thoại Nguyễn Quỳnh Anh xuống, lấy điện thoại của mình từ trong túi, gọi cho Bảo Quốc.
Rất nhanh, giọng nói ngái ngủ của Bảo Quốc vang lên: "Anh Hải, đã trễ thế này rồi, anh còn có chuyện gì sao?"
"Trước kia tôi bảo cậu tìm nguồn hiến tim, tìm đến đâu rồi?" Trần Vĩnh Hải mân mê ngón tay cái, bình thản hỏi.
Bảo Quốc thoáng giật mình, tỉnh táo lại: "Chuyện này... Vẫn chưa có tin tức ạ."
Sắc mặt Trần Vĩnh Hải trầm xuống, rất không vừa lòng với đáp án này: "Đã mấy tháng rồi, vẫn không có tin tức?"
"Ặc... Tôi thật sự đã rất nỗ lực tìm kiếm, nhưng mà trái tim của cô Quỳnh Anh thật sự..."
Câu kế tiếp, anh ta không nói nữa.
Trần Vĩnh Hải cũng hiểu rõ, chính bởi vì vậy, anh mới càng thêm bực bội.
"Điều thêm một tốp người nữa, đi tới các quốc gia khác tìm kiếm, mau tìm cho ra đi." Trần Vĩnh Hải vỗ vỗ cái trán đang căng lên, giọng nói tràn đầy mệt mỏi.
Bảo Quốc gật đầu: "Tôi rõ rồi."
"Còn chuyện nội gián, tra đến đâu rồi?" Trần Vĩnh Hải lại hỏi.
Tiếng cười sầu khổ của Bảo Quốc vang lên: "Xin lỗi anh Hải, mấy người giúp việc trong biệt thự đều không có vấn đề gì."
"Ý cậu là trong biệt thự không có nội gián?" Trần Vĩnh Hải nhấc tay.
Trên người anh có hơi thở lạnh lẽo, cho dù cách một chiếc điện thoại, Bảo Quốc vẫn cảm nhận được, chột dạ trả lời: "Kết quả điều tra đều cho ra như vậy."
"Thế thì đúng là kỳ quái!" Trong mắt Trần Vĩnh Hải hàm chứa ý cười lạnh lẽo, vô tình khiến người xung quanh dựng tóc gáy.
Bảo Quốc nuốt nước bọt: "Hay là tôi mở rộng phạm vi điều tra nhé anh Hải?"
"Không cần!" Trần Vĩnh Hải nhắm mắt, kìm nén cảm xúc.
Người đàn ông đeo khẩu trang kia như thần như quỷ, luôn gây chuyện lúc người ta lỡ đãng, khiến người ta khó lòng mà phòng bị.
Người này lại ẩn nấp trong bóng tối, ngoại trừ biết gã đeo khẩu trang, lại không hề có lấy một chút manh mối.
Anh phái toàn bộ tổ tình báo điều tra mấy tháng, cũng không tra được người đàn ông đeo khẩu trang rốt cuộc là ai, có thể thấy được bối cảnh của người này có bao nhiêu sâu rộng.
Nếu người giúp việc trong biệt thự không có vấn đề, vậy người đàn ông đeo khẩu trang kia có lẽ đã dùng phương pháp khác biết được bệnh viện của Quỳnh Anh, như nghe lén chẳng hạn.
Nghĩ vậy, Trần Vĩnh Hải mặt không cảm xúc dặn dò: "Mai dẫn mấy người kiểm tra thiết bị qua đây."
Anh thật sự muốn nhìn xem biệt thự này có bị người đàn ông đeo khẩu trang xâm nhập hay không.
"Vâng." Tuy rằng tò mò, nhưng Bảo Quốc thông minh không hỏi tiếp mà gật đầu đồng ý.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Trần Vĩnh Hải cất điện thoại đi, mệt mỏi thở ra một hơi.
Chờ đến khi đầu không còn đau nữa, anh đến phòng thay đồ cầm theo quần áo ngủ, thay cho Nguyễn Quỳnh Anh.
Thời điểm thay xong quần áo bẩn, chuẩn bị ném vào phòng tắm, Nguyễn Quỳnh Anh lại đột nhiên giơ tay, bắt lấy cánh tay anh, không cho anh đi.
Trần Vĩnh Hải dừng lại, cau mày, muốn gỡ tay cô ra.
Nhưng Nguyễn Quỳnh Anh lại như sớm đã cảnh giác, túm chặt tay anh, khiến anh nhất thời không thoát ra được.
"Đừng đi..." Đôi môi Nguyễn Quỳnh Anh hơi mấp máy, nỉ non hai chữ.
Âm lượng rất nhỏ, nhưng Trần Vĩnh Hải vẫn nghe được rõ ràng.
Con ngươi anh hơi co lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn thoáng qua cô: "Ai đừng đi?"
Cô đang mơ thấy ai?
Nguyễn Quỳnh Anh không trả lời, dường như lại ngủ tiếp.
Nhưng Trần Vĩnh Hải chưa từ bỏ ý định, hỏi một lần nữa: "Nguyễn Quỳnh Anh, cô muốn ai đừng đi?"
Lần này Nguyễn Quỳnh Anh có phản ứng, cô hơi cử động, giọng điệu mang theo sự nức nở: "Việt Anh, đừng đi..."
Sắc mặt Trần Vĩnh Hải tối sầm, nắm thật chặt quần áo bẩn của cô.
Thì ra là gọi Nguyễn Việt Anh.
Quả nhiên anh không nên ôm hy vọng gì với cô mà.
Hít thở sâu, áp xuống sự khó chịu từ đáy lòng, Trần Vĩnh Hải mạnh mẽ gỡ tay cô ra, đi vào phòng tắm.
Sau khi trở lại, trong tay anh cầm một chiếc khăn lông sạch sẽ, quay lại giường lau mặt, rửa tay chân cho cô.
Toàn bộ quá trình, gương mặt anh luôn lạnh lẽo, nhưng động tác lại dịu dàng, như sợ đánh thức cô.
Đời này của anh còn chưa hầu hạ ai bao giờ đâu.
Những lần đầu tiên cơ bản đều xảy ra với người phụ nữ lạnh lòng lạnh tình này.
Nhưng cô lại...
Càng nghĩ càng giận, Trần Vĩnh Hải không nhịn được muốn trả thù, nhéo mặt Nguyễn Quỳnh Anh, lần này anh dùng lực hơi quá.
"Ừm..." Trong lúc ngủ mơ, Nguyễn Quỳnh Anh như cảm giác được đau, mày đẹp nhíu lại, lông mi cũng run run, có dấu hiệu tỉnh giấc.
Trần Vĩnh Hải giật giật đuôi mắt, một tay khác che mắt cô lại: "Không cho tỉnh, ngủ tiếp đi."
Cũng không biết có phải cô nghe được hay không, hoặc là cô vốn dĩ không có ý muốn tỉnh lại.
Rất nhanh Nguyễn Quỳnh Anh liền không động nữa, ngủ yên tĩnh.
Trần Vĩnh Hải dời tay đi, nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt đang say ngủ của cô, nghĩ đến những lời luật sư Dũng nói trong điện thoại lúc nãy, trong lòng nổi lên sự phẫn nộ khó mà kìm nén.
Nếu không có luật sư Dũng thì đến tận bây giờ anh cũng không biết cô đã an bài hậu sự cho mình.
"Yên tâm, tôi sẽ không để cô chết, tôi sẽ giúp cô tiếp tục tồn tại!" Ngón tay Trần Vĩnh Hải vuốt ve gương mặt Nguyễn Quỳnh Anh, bình thản nói nhỏ.
Trước kia anh từng nói, để cho cô tiếp tục được sống với những người thân yêu của mình, sao có thể nuốt lời được.
Khóe miệng cong lên một độ cong nho nhỏ, Trần Vĩnh Hải ném khăn lông lên đầu giường, đứng dậy tắt đèn, rời khỏi phòng.
Cửa vừa đóng, đôi mắt Nguyễn Quỳnh Anh lập tức mở to.
Trong mắt cô là sự trong trẻo lạnh lùng mênh mông vô bờ, nào có một tia buồn ngủ nào, hiển nhiên đã sớm tỉnh lại.
Cô sờ sờ gương mặt vừa bị nhéo, nở nụ cười trào phúng: "Tồn tại?"
Tuy rằng không biết vì sao đột nhiên Trần Vĩnh Hải lại nói vậy, nhưng cô nghe được thời điểm anh nói chuyện giọng điệu lạnh như băng, căn bản không phải thật lòng muốn cô sống tiếp, mà mang theo mục đích khác.
Là vì muốn tiếp tục tra tấn cô nên mới nói như vậy sao?
Đáng tiếc, cô sẽ không cho anh cơ hội.
Trần Vĩnh Hải vừa ra khỏi phòng, Nguyễn Quỳnh Anh đã không còn buồn ngủ nữa.
Cô dứt khoát xuống giường, đi ra ghế treo trên ban công ngồi, nhìn sao trời đến ngẩn người.
Lần này, cô ngồi đến bình minh.
Mãi tới khi nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức reo lên, Nguyễn Quỳnh Anh mới xuống khỏi ghế treo, chân cứng đờ trở về phòng ngủ.
Máy sưởi trong phòng xua đi hơi lạnh trên người cô, cô run lập cập, sau khi chà chà cánh tay thì rửa mặt xuống nhà.
Dưới nhà, quản gia Hoàng cầm báo mới buổi sáng đi vào phòng khách, thấy Nguyễn Quỳnh Anh ngồi trên sô pha xem TV, không khỏi sửng sốt chớp mắt.
"Cô Quỳnh Anh dậy sớm vậy?"
Lúc này mới hơn sáu giờ.
Nguyễn Quỳnh Anh khẽ cười: "Chào buổi sáng quản gia Hoàng."
"Chào buổi sáng." Quản gia Hoàng gật đầu quan sát cô, nhìn quầng thâm dưới mắt, đối lập với làn da trắng, đặc biệt nổi bật: "Cô Quỳnh Anh, tối qua cô ngủ không ngon sao?"
Ông rót cho cô một ly nước.
Nguyễn Quỳnh Anh nhận lấy, nhấp một ngụm: "Ừm, tôi có chút tâm sự nên không buồn ngủ." Nghe vậy, quản gia Hoàng cho rằng cô còn đang suy nghĩ chuyện mất đi đứa nhỏ, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ: "Cô đừng nghĩ nhiều, ăn xong bữa sáng thì đi nghỉ ngơi một lát đi."
Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu một cách tùy ý.
Đúng lúc này, một giọng nữ thở hổn hển vang lên từ hành lang: "Có ai ở phòng khách không, rót cho tôi cốc nước, tôi khát quá!"