Quản gia Hoàng gật đầu: "Đúng vậy."
"Nguyên nhân gì?" Nguyễn Quỳnh Anh khép mắt, giọng điệu bình thản.
Quản gia Hoàng gãi gãi đầu: "Điều này... Tôi khó mà nói ra được."
"Vậy không cần phải nói, mặc kệ vì nguyên nhân gì, tôi cũng chẳng thèm để ý." Nguyễn Quỳnh Anh cười với ông, cầm đôi đũa lên tiếp tục ăn cơm.
Quản gia Hoàng không ngờ cô lại có phản ứng thế này.
Ông cho rằng cô sẽ hỏi nguyên nhân đến cùng.
Không ngờ lại lạnh nhạt như vậy, xem ra cậu Vĩnh Hải lần này đã làm tổn thương trái tim cô ấy nặng nề rồi.
Cũng không biết cậu Vĩnh Hải liệu có hối hận hay không.
Bất đắc dĩ lắc đầu, quản gia Hoàng đứng sang một bên, không nói gì nữa.
Toàn bộ phòng ăn trong thoáng chốc chỉ còn nghe được tiếng bát đũa va chạm.
Thời điểm Nguyễn Quỳnh Anh gắp đồ ăn, ánh mắt không tự chủ được lướt qua vị trí của Trần Vĩnh Hải.
Quản gia Hoàng bắt được khoảnh khắc này, tròng mắt linh hoạt xoay chuyển, nói: "Chiều nay cậu Vĩnh Hải đau đầu, bây giờ đang nghỉ ngơi trong phòng."
Nguyễn Quỳnh Anh mấp máy đôi môi tái nhợt: "Quản gia Hoàng nói với tôi chuyện này để làm gì?"
"À..." Quản gia Hoàng nghẹn lời, vội vàng giải thích: "Vừa nãy tôi thấy cô liếc qua chỗ ngồi của cậu Vĩnh Hải, còn tưởng rằng cô muốn hỏi vì sao cậu Vĩnh Hải không xuống ăn cơm."
Trước kia chỉ cần cậu Vĩnh Hải ở biệt thự mà không ăn cơm là cô đều hỏi một tiếng.
"Tôi không muốn hỏi, anh ta có xuống ăn cơm hay không chẳng phải chuyện liên quan đến tôi." Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt chiếc đũa, lạnh nhạt nói.
Quản gia Hoàng sờ sờ cái mũi: "Cậu Vĩnh Hải đau đầu, lát nữa cô Quỳnh Anh có muốn lên thăm cậu ấy không?"
Nguyễn Quỳnh Anh lau miệng, vẻ mặt bình thản: "Không cần, tôi không có nhiệm vụ phải thăm hỏi anh ta, mà tôi cũng sẽ không tiếp tục quan tâm chuyện của anh ta nữa. Tôi no rồi, về phòng trước đây."
Nói xong, cô đặt khăn lau miệng xuống, đứng dậy rời đi.
Quản gia Hoàng nhìn bóng dáng cô, trong lòng không ngừng thở dài.
Trải qua chuyện này, cô Quỳnh Anh thay đổi nhiều quá, như hoàn toàn trở thành một người khác vậy, thái độ đối xử với cậu Vĩnh Hải cũng lạnh nhạt hẳn đi.
Trước kia ngoại trừ cậu Vĩnh Hải, tất cả mọi người đều có thể thấy được tình cảm cô dành cho cậu Vĩnh Hải trong mắt cô.
Nhưng bây giờ không nhìn kỹ sẽ không thấy, cứ tiếp tục như vậy, khả năng sẽ có một ngày cô Quỳnh Anh không còn yêu cậu Vĩnh Hải nữa.
Nguyễn Quỳnh Anh vừa đi đến phòng khách liền thấy Tô Hồng Yên dẫn theo một người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng bước vào, vừa đi vừa nói: "Thầy, tính tình anh Hải không tốt lắm, mong thầy quan tâm ít nhiều trong chốc lát."
"Yên tâm, tôi sẽ làm vậy." Người đàn ông trung niên gật đầu.
"Vậy làm phiền thầy." Tô Hồng Yên cười lễ phép, sau đó liếc thấy Nguyễn Quỳnh Anh đứng cách đó không xa.
Ban đầu cô ta hơi sửng sốt, sau đó liền cười chào hỏi: "Cô Quỳnh Anh, cô xuất viện rồi sao?"
Nguyễn Quỳnh Anh "ừ" một tiếng, coi như trả lời.
Tô Hồng Yên đi về phía cô, dừng lại trước mặt cô, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới: "Xuất viện khi nào thế?"
"Sáng nay." Nguyễn Quỳnh Anh đáp lại một câu không mặn không nhạt.
"Ra là vậy." Tô Hồng Yên gật đầu: "Tôi vốn định sẽ đến bệnh viện thăm cô, nhưng bận quá không có thời gian, không ngờ cô đã xuất viện rồi."
Thời điểm nói chuyện, cô ta híp mắt lại, nhìn Nguyễn Quỳnh Anh tựa như muốn nhìn ra điều gì đó.
Nguyễn Quỳnh Anh bị ánh mắt của cô ta nhìn có chút không thoải mái, nhíu nhíu mày: "Cô Hồng Yên không phải bạn của tôi, không cần thiết phải tới bệnh viện thăm tôi."
"Cô Quỳnh Anh nói vậy có thể khiến người ta đau lòng đó. Tôi còn tưởng chúng ta đã là bạn bè rồi chứ." Tô Hồng Yên dẩu môi, không vui nói, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra.
Cô ta thôi miên thành công rồi, Nguyễn Quỳnh Anh đã quên đoạn ký ức về việc cô ta xuất hiện ở phòng bệnh kia.
Xem ra bác sĩ tâm lý Trần Vĩnh Hải tìm cho Nguyễn Quỳnh Anh cũng chẳng có tài cán gì đặc biệt, chỉ biết giải tỏa một gợi ý nho nhỏ về mặt tinh thần, thậm chí không thể khơi gợi những ký ức sâu hơn của cô, kém hơn cả cô ta.
Có điều cũng may là tìm một kẻ vô dụng, nếu tìm ra người có bản lĩnh hơn chút, đào ra phần ký ức sâu hơn của Nguyễn Quỳnh Anh, chuyện cô ta cho Nguyễn Quỳnh Anh gợi ý tinh thần sẽ bị anh Hải biết được.
Nghĩ vậy, khóe miệng Tô Hồng Yên nhếch lên một độ cong đắc ý, lướt qua trong giây lát.
Gương mặt nhỏ của Nguyễn Quỳnh Anh lộ vẻ trào phúng: "Tôi cũng không dám kết bạn với người muốn làm sảy mất con của mình, hơn nữa vì mối quan hệ với Trần Vĩnh Hải, chúng ta không thể trở thành bạn bè đâu."
Tô Hồng Yên che môi nở nụ cười: "Nói cũng đúng, có điều cô Quỳnh Anh nói sai một vài chỗ rồi. Tôi muốn làm sảy con của cô là thật, nhưng còn chưa kịp ra tay đã bị anh Hải giành trước, đỡ bao nhiêu công sức của tôi. Cô cũng đừng có ghi tạc mối hận này lên người tôi nhé, lần này tôi vô tội."
Nguyễn Quỳnh Anh lạnh lùng nhìn cô ta một cái, không lý sự dài dòng với cô ta nữa, nhấc chân đi vào thang máy.
Đối với cô mà nói, cả ba người Tô Hồng Yên, Trần Vĩnh Hải, Trần Cận Phong, đều không hề vô tội!
Thấy Nguyễn Quỳnh Anh muốn đi, Tô Hồng Yên vươn tay giữ chặt cô: "Cô Quỳnh Anh chờ chút, chúng ta cùng đi đi."
Nói xong cũng mặc kệ cô có đồng ý hay không, vẫy vẫy tay với người đàn ông trung niên đang đứng yên lặng một bên: "Thầy Hùng, chúng ta lên nhà đi."
Ba người cùng vào thang máy.
Nguyễn Quỳnh Anh đi đến một góc thang máy đứng, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình hiển thị tầng, chờ thang máy đóng cửa.
Lúc này Tô Hồng Yên đột nhiên mở miệng: "Cô Quỳnh Anh không tò mò thầy Hùng là ai sao?"
Nguyễn Quỳnh Anh bấy giờ mới chú ý đến người đàn ông Tô Hồng Yên gọi là thầy Hùng, ông ta đeo một chiếc kính đen, mặc áo blouse trắng, trên người tản ra mùi thuốc nhàn nhạt.
Rõ ràng là một bác sĩ.
"Không có hứng thú." Nguyễn Quỳnh Anh thu hồi ánh mắt, không nhìn đến nữa.
Hiện giờ cô chẳng có nổi chút thiện cảm nào với bác sĩ.
Nhưng Tô Hồng Yên giống như không nghe thấy lời cô nói, tự nói một mình: "Thầy Hùng là bậc thầy thôi miên nổi tiếng, cũng là bạn tốt của thầy tôi. Tôi nghe tin thầy Hùng về nước tham gia hội giao lưu học thuật nên lần trước đã dẫn anh Hải qua, muốn nhờ thầy Hùng trị bệnh đau đầu giúp anh ấy."
"Không dám nhận." Thầy Hùng xua xua tay, khiêm tốn nói: "Tôi cũng không coi như nổi tiếng, chỉ có chút thành tựu mảng nghiên cứu về thôi miên này thôi."
"Thầy Hùng khiêm tốn." Tô Hồng Yên mỉm cười, lại nói với Nguyễn Quỳnh Anh: "Chiều nay tôi liên lạc với anh Hải, biết bệnh đau đầu của anh ấy lại tái phát nên đã mời thầy Hùng qua đây."
"Cô Hồng Yên nói mấy lời này với tôi làm gì? Chuyện của các người tôi không hứng thú." Nguyễn Quỳnh Anh mấp máy môi, có chút không kiên nhẫn.
Tô Hồng Yên nhún vai: "Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn nói cho cô thôi. Bệnh đau đầu của anh Hải đã rất nghiêm trọng, lần sau cô đừng làm ra mấy chuyện phản cảm chọc giận anh ấy nữa."
Nghe lời này, Nguyễn Quỳnh Anh chỉ cảm thấy buồn cười. Cô vén tóc hai bên tay lên, giọng nói lạnh lùng: "Ngoại trừ việc nói dối tham gia hội giao lưu ở ngoài lần trước, tôi dường như chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với Trần Vĩnh Hải. Mà dù tôi có qua lại với Trần Cận Phong thì giữa chúng tôi cũng chẳng xảy ra chuyện gì khiến người ta phản cảm. Cho nên thứ phản cảm thật sự chính là đôi mắt nhìn cái gì cũng không ưa kia của Trần Vĩnh Hải."
Vừa dứt lời, thang máy đến nơi.
Nguyễn Quỳnh Anh đanh mặt bước ra ngoài, Tô Hồng Yên vội dẫn thầy Hùng theo sau: "Cô Quỳnh Anh, tôi phát hiện cô thay đổi rất nhiều."
Tính cách mạnh mẽ hơn trước không nói, thái độ với Trần Vĩnh Hải mới càng khiến cô ta kinh ngạc, quả thực khác nhau một trời một vực.
Trước kia dù cho Trần Vĩnh Hải có đối xử tàn nhẫn với Nguyễn Quỳnh Anh bao nhiêu, Nguyễn Quỳnh Anh vẫn mặt dày bám lấy như cũ.
Nhưng hiện tại khi Nguyễn Quỳnh Anh nhắc tới Trần Vĩnh Hải, trong cả lời nói lẫn ánh mắt đều có sự kháng cự rõ ràng. Quả nhiên là bởi vì mất đi đứa nhỏ liền chuyển sang hận rồi!
Trong mắt Tô Hồng Yên hiện lên sự hài lòng: "Đúng rồi cô Quỳnh Anh, anh Hải có ở trong phòng không?"
Nguyễn Quỳnh Anh không dừng bước chân: "Không biết."
"Hai người ở cùng nhau, sao lại không biết chứ?" Tô Hồng Yên cười tủm tỉm. Nguyễn Quỳnh Anh xoay người, thái độ vô cùng không kiên nhẫn: "Vì sao tôi phải biết? Anh ta ở đâu thì liên quan gì tới tôi? Người nên biết hành động của anh ta nhất không phải là cô sao? Chẳng lẽ anh ta không nói cho cô?"
"Đúng là không nói!" Tô Hồng Yên buông tay, nhìn về phía sau cô: "Đúng không anh Hải?"
Phát hiện ra điều gì, Nguyễn Quỳnh Anh chậm rãi quay đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm như đáy hồ của Trần Vĩnh Hải.