"Tôi?" Nguyễn Quỳnh Anh kinh ngạc đặt đũa xuống.
Tô Hồng Yên gật đầu: "Đúng vậy, tôi muốn tìm cô Quỳnh Anh đi dạo phố với tôi."
"Chỉ sợ...."
Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Trần Vĩnh Hải cắt ngang: "Chuẩn bị đi mua lễ phục?"
"Tới chi nhánh nhà họ Cao." Tô Hồng Yên nuốt bánh mì trả lời.
Trần Vĩnh Hải gật đầu: "Anh kêu tài xế đưa hai người đi."
"Được." Tô Hồng Yên đồng ý.
Nghe hai người nói, trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh có chút khó chịu, cô còn chưa đồng ý đi đâu, nhưng anh đã quyết định thay cô!
"Cô Quỳnh Anh, hình như cô không vui lắm." Tô Hồng Yên liếc nhìn Nguyễn Quỳnh Anh đang nhíu mày, vẻ mặt mất mát nói: "Không muốn đi dạo phố với tôi sao?"
Nguyễn Quỳnh Anh cười miễn cưỡng: "Không phải, chẳng qua là tôi không có thời gian, tôi còn phải vẽ bản thiết kế...."
"Nói như vậy, sau này cô Quỳnh Anh định làm nhà thiết kế thời trang?" Tô Hồng Yên chống cằm hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh ừ một tiếng: "Xem là vậy đi."
"Vậy thì thật tốt quá." Tô Hồng Yên hưng phấn kéo tay cô: "Hiện tại thầy Địch Lan đang ở chi nhánh của nhà họ Cao ở Hà Nội, cô đi theo nói không chừng có thể gặp thầy ấy."
"Thầy Địch Lan?" Mắt Nguyễn Quỳnh Anh như sáng lên ngay lập tức, giọng nói không tự chủ cũng đề cao hơn, không che giấu nổi sự kinh ngạc và vui mừng bên trong.
Trần Vĩnh Hải liếc nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng.
Toàn bộ lực chú ý của Nguyễn Quỳnh Anh đều ở chỗ Địch Lan rồi, cũng không nhận thấy anh không vui.
Cô cầm chặt đũa, biểu cảm khá kích động: "Thầy Địch Lan thực sự ở Hà Nội sao?"
Hiện nay Địch Lan là một trong những nhà thiết kế thời trang nổi tiếng nhất quốc tế, cũng là thần tượng của cô.
"Đúng vậy, thầy ấy đã tới Hà Nội mấy tháng, cô không biết sao?" Tô Hồng Yên chớp mắt.
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu.
Sau khi cô về nước, nhiều chuyện xảy ra liên tiếp, nào có tâm trạng đi quan tâm những thứ này.
"Không biết cũng không sao, bây giờ biết là được, cho nên cô Quỳnh Anh, cô đi chung với tôi đi." Tô Hồng Yên lắc tay cô, giọng nói cầu xin.
"Chuyện này..." Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi, vẻ mặt khó xử.
Cô thật sự muốn gặp thần tượng một lần, nhưng không muốn đi dạo phố với Tô Hồng Yên.
Huống chi, có thể gặp Địch Lan hay không vẫn chưa chắc chắn.
Nhìn ra sự do dự của Nguyễn Quỳnh Anh, ánh mắt Tô Hồng Yên lóe lên: "Như vậy đi, chỉ cần cô Quỳnh Anh đi dạo phố với tôi, tôi sẽ giúp cô giới thiệu với thầy Địch Lan được không?"
Nguyễn Quỳnh Anh ngây ra một lúc: "Thật sao?"
"Đương nhiên, anh Hải và thầy Địch Lan có quen biết, có quan hệ của anh ấy, thầy Địch Lan chắc chắn sẽ gặp chúng ta, đúng không anh Hải?" Tô Hồng Yên cười híp mắt nhìn về phía người đàn ông.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng nhìn sang.
Chỉ thấy người đàn ông thong thả ung dung đặt tách cà phê xuống, lạnh tanh nói: "Muốn gặp Địch Lan thì tự nghĩ cách, đừng dựa vào quan hệ của anh."
"Em biết anh Hải sẽ nói như vậy mà, nhưng em muốn thầy Địch Lan giúp em thiết kế lễ phục đó, nguyện vọng nhỏ nhoi này chẳng lẽ anh muốn làm em thất vọng?" Tô Hồng Yên nói quá lên, giả bộ đáng thương.
Tuy biết rõ cô giả bộ, nhưng Trần Vĩnh Hải hoàn toàn không thể làm gì cô ta, môi mỏng giật giật, nói khẽ hai chữ: "Tùy em!"
"Em biết anh Hải là tốt nhất." Tô Hồng Yên lập tức liền nở nụ cười.
Nhìn một màn này, trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh vừa ước ao vừa chua xót.
Anh ấy thực sự yêu Tô Hồng Yên sâu đậm.
Tình nguyện làm mất mặt của mình cũng không bằng lòng thấy bộ dáng thất vọng của Tô Hồng Yên.
"Cô Quỳnh Anh, đang suy nghĩ gì đấy?" Không biết từ lúc nào Tô Hồng Yên đã tiến gần tới trước mặt Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh lại càng hoảng sợ, đầu hơi rụt lại: "Không nghĩ gì cả."
"Vậy sao....” Tô Hồng Yên kéo dài âm cuối, nở nụ cười, chuyển đề tài nói: "Cô Quỳnh Anh ăn xong chưa? Ăn xong rồi chúng ta cùng đi thôi."
"Tôi muốn thay bộ quần áo đã." Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu đánh giá bản thân.
Quần áo trên người cô quá đơn giản, không thích hợp đi gặp thần tượng.
"Vậy cô mau đi đi." Tô Hồng Yên phất tay.
Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài phòng ăn.
"Đúng rồi anh Hải, nếu không anh đi cùng tụi em đi, vừa hay cùng nhau chọn đồ cưới." Tô Hồng Yên đột nhiên đề nghị.
Trần Vĩnh Hải lau khóe miệng, nhàn nhạt nói: "Anh có một cuộc họp, trễ một tí sẽ tới."
"Vậy em sẽ ở cửa hàng chờ anh."
"Ừm."
Ăn sáng xong, Tô Hồng Yên nắm tay Trần Vĩnh Hải đi ra phòng khách.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng đã thay đồ xong, từ trên lầu đi xuống.
Tô Hồng Yên đánh giá cô, đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, nét mặt cũng chuyển thành biểu cảm kinh ngạc: "Cô Quỳnh Anh, cô thật xinh đẹp nha."
Nguyễn Quỳnh Anh mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, tóc xõa xuống, trên mặt còn trang điểm, đẹp đến nỗi khiến người ta không dời mắt.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng không cho rằng Tô Hồng Yên đang thật lòng khen cô, nhưng vẫn lễ phép trả lời một câu: "Cô Yên quá khen rồi."
"Tôi nói thật mà, không tin cô hỏi anh Hải đi."
Nói xong, Tô Hồng Yên đẩy Trần Vĩnh Hải tới trước: "Anh Hải, có phải cô Quỳnh Anh rất đẹp không?"
Đột nhiên đối mặt với Trần Vĩnh Hải, mặt Nguyễn Quỳnh Anh lập tức đỏ lên, đồng thời cũng có chút hồi hộp.
Vì gặp thần tượng nên cô cố ý ăn diện một lần.
Anh sẽ cảm thấy cô đẹp sao.
Trần Vĩnh Hải nhếch khóe miệng, ánh mắt nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, giọng nói lạnh lùng đáp bốn chữ: "Vẫn như vậy thôi."
Người phụ nữ này, bình thường đối mặt với anh thì mặc tùy tiện, hiện tại đi gặp người đàn ông khác, lại ăn diện như vậy.
Nghe thấy người đàn ông đánh giá, Nguyễn Quỳnh Anh ngoại trừ có hơi mất mát, trong lòng cũng không quá bất ngờ.
Anh ghét cô, nếu khen cô thật, mới khiến cô kinh ngạc đấy.
"Anh Hải, anh thật chẳng hiểu phong tình gì." Tô Hồng Yên liếc nhìn Trần Vĩnh Hải, kéo Nguyễn Quỳnh Anh muốn đi.
Trần Vĩnh Hải mím môi, gọi hai người lại: "Chờ đã."
"Làm sao vậy?" Tô Hồng Yên dừng lại, quay đầu nhìn anh.
Trần Vĩnh Hải không đáp lời cô ta.
Mà đi tới trước mặt Nguyễn Quỳnh Anh, móc một thứ trong túi đưa ra.
Nguyễn Quỳnh Anh vừa cúi đầu nhìn thì thấy là tấm thẻ ngân hàng: "Cậu Hải, đây là..."
"Cầm đi mua lễ phục đi, đừng để đến lúc đó làm mất mặt Hồng Yên trong bữa tiệc." Trần Vĩnh Hải nhìn cô, lạnh lùng nói.
Nguyễn Quỳnh Anh bĩu môi: "Được."
Cô nhận thẻ, bỏ vào trong túi.
Lúc đầu cô định tự thiết kế một bộ, nhưng bây giờ anh đã nói như vậy, nếu như cô từ chối thì là đang làm mất mặt của anh, anh chắc chắn sẽ tức giận.
....
Trên xe, Nguyễn Quỳnh Anh nhìn ngoài cửa sổ, một tấm biển cách đó không xa vụt qua.
Mắt Nguyễn Quỳnh Anh sáng lên, nhanh chóng hô lên: "Dừng xe!"
Tài xế dừng xe lại.
Tô Hồng Yên mở mắt hỏi: "Đến rồi?"
"Không phải, tôi muốn mua một món đồ." Nguyễn Quỳnh Anh đáp, sau đó mở cửa xuống xe, đi tới bảng hiệu vừa nhìn thấy.
Chỉ chốc lát sau, cô đã trở lại, trong tay còn xách một cái túi.
Tô Hồng Yên ngửi mùi từ trong túi truyền tới, khẽ nhíu mày: "Cô mua gì vậy?"
"Bánh bao súp." Nguyễn Quỳnh Anh đặt túi trên đùi: "Trước đây tôi xem phỏng vấn của thầy Địch Lan, anh ấy nói rất thích ăn bánh bao súp, cho nên đặc biệt mua một ít, lát nữa đưa cho anh ấy."
"Vậy à." Tô Hồng Yên kéo khóe miệng, trong mắt hiện lên sự ghét bỏ.
Nguyễn Quỳnh Anh vẫn không phát hiện, ôm chặt cái túi trên đùi, có chút lo lắng nói: "Không biết thầy Địch Lan có thích không."
"Có lẽ sẽ thích đấy." Tô Hồng Yên không biểu cảm hạ cửa sổ xe xuống.
Nguyễn Quỳnh Anh cười: "Hi vọng vậy."
Sau đó, cô nghĩ tới điều gì, nhìn Tô Hồng Yên thật sâu: "Cô Yên, tôi vẫn chưa hỏi, vì sao cô nhất định phải cần tôi đi dạo phố mua lễ phục với tôi, với thân phận của cô cũng không thiếu người đi chung, hơn nữa chỉ cần cô nói, anh Hải sẽ đi cùng cô."
Tô Hồng Yên đột nhiên tìm cô, còn kiên trì bắt cô đi, cô không thể không nghi ngờ, Tô Hồng Yên có âm mưu gì.
Đây cũng là lý do ngay từ đầu cô không muốn đi dạo phố cùng với Tô Hồng Yên.
"Thật ra cũng không có gì, tôi chỉ có vài lời muốn nói với cô Quỳnh Anh thôi." Tô Hồng Yên khẽ cười nói.