Nghĩ như vậy, trong lòng Trần Vĩnh Hải càng thêm buồn phiền.
Anh nhấn chuột hai lần, trên màn hình nhanh chóng xuất hiện hình ảnh của Bảo Quốc.
“Anh Hải?” Bảo Quốc lên tiếng chào hỏi.
Trần Vĩnh Hải hơi gật đầu hỏi: “Đưa Tô Hồng Yên về rồi sao?”
“Cô Yên không cần tôi đưa, cô ấy tự mình về.” Bảo Quốc xòe tay, rất bất lực nói.
Trần Vĩnh Hải nhíu mày: “Biết rồi.”
“Anh Hải, chắc không phải anh chỉ hỏi tôi cái này đâu ha.” Bảo Quốc sờ mũi, đánh bạo chủ động mở miệng.
Muốn hỏi Tô Hồng Yên, hỏi trong điện thoại là được, vốn không cần đến video.
Trần Vĩnh Hải nhíu mày từ chối cho ý kiến: “Mấy tháng trước tôi bảo cậu điều tra bốn năm ở nước ngoài của Nguyễn Quỳnh Anh, cậu xác định là đã điều tra rõ ràng?”
“Đúng vậy, tôi còn đặc biệt để tổ tình báo chuyên về nước ngoài chạy một chuyến, anh Hải, tư liệu có vấn đề gì sao?” Bảo Quốc có chút thấp thỏm nói.
Trần Vĩnh Hải lắc đầu rồi lại gật đầu.
Anh cũng không xác định có phải tư liệu có vấn đề hay không.
Nhưng tổ tình báo không thể cầm kết quả điều tra giả cho anh xem.
“Anh Hải, hay là tôi cho người ta điều tra lần nữa?” Bảo Quốc cẩn thận từng li từng tí đề nghị.
Trần Vĩnh Hải phất tay: “Không cần, tôi tự mình đi một chuyến.”
“Tới tổ tình báo?”
“Tới dòng họ Hy Nhĩ.” Trần Vĩnh Hải híp mắt, chậm rãi phun ra một câu.
Anh đã điều tra được là vào bốn năm trước cô ra nước ngoài để kết thông gia với dòng họ Hy Nhĩ, vậy anh sẽ tới dòng họ Hy Nhĩ hỏi một chút.
Cũng thuận tiện gặp chồng chưa cưới trước kia của cô ấy một chút.
“Vậy anh Hải, anh lúc nào đi, cần tôi sắp xếp máy bay không?” Bảo Quốc dò hỏi.
Trần Vĩnh Hải suy tư mấy giây: “Ngày mốt, ngày mai cậu tới dòng họ Hy Nhĩ đưa thiệp chào hỏi.”
“Được, tôi sẽ sắp xếp.”
Video kết thúc, Trần Vĩnh Hải ngồi hơn một tiếng trong phòng sách mới đứng dậy về phòng Nguyễn Quỳnh Anh.
Lúc đi vào, đèn đã tắt, chỉ có ngọn đèn nhỏ đầu giường đang lập lòe.
Nguyễn Quỳnh Anh đã nằm trên giường ngủ, còn ngủ cực kỳ không yên ổn, khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay nhăn thành một nhúm, lại thêm đôi mắt sưng đỏ kia khiến người ta vừa buồn cười vừa đau lòng.
Trần Vĩnh Hải chạm vào đôi mắt sưng của cô, có cảm giác mềm mềm.
Cũng không dán băng đã ngủ rồi, xem cô ngày mai làm sao gặp người ta.
Trần Vĩnh Hải bật cười một tiếng, thu tay lại, ngồi xổm trước tủ đầu giường, lật hòm thuốc của cô ra.
Hộp thuốc của cô khá to, chỉ nhỏ hơn hộp thuốc của bác sĩ một chút, chứa nhiều lọ và chai thuốc khác nhau, nhìn đã thấy đáng sợ.
“Nhiều như vậy?” Trần Vĩnh Hải nói nhỏ, vẻ mặt nghiêm nghị một chút.
Trước đó anh chỉ nhìn mấy lần, bây giờ nhìn kỹ mới biết, cô đã phải uống rất nhiều loại thuốc sau khi phẫu thuật như vậy.
Hơn thế nữa, thuốc điều trị ngoài da và chấn thương bên trong cũng chiếm một phần nhỏ.
Khó trách cô vẫn luôn không thể ăn thịt, uống nhiều thuốc như vậy, không ốm thành da bọc xương là may rồi.
Trái tim chìm xuống, Trần Vĩnh Hải tìm được hai cuộn băng dán, đọc hướng dẫn trên bao bì bên ngoài, xé túi, lấy miếng băng dán ra và dán lên mí mắt của Nguyễn Quỳnh Anh.
Sau khi làm xong, anh bỏ hộp thuốc lại vào trong ngăn tủ, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
…
Hôm sau lúc Nguyễn Quỳnh Anh tỉnh lại, mở mắt ra lại phát mắt không thể mở ra, giống như có thứ gì đó dán lên mắt cô.
“Thứ gì đây?” Cô đưa tay sờ sờ, sờ đến thứ gì đó giống băng dính dán lên mắt cô.
Ai đùa ác thế? Nguyễn Quỳnh Anh vô ý thức nghĩ như vậy.
Chẳng qua chờ sau khi cô xé xuống thứ dán lên mắt cô thì mới phát hiện là băng dán giảm sưng.
Về phần ai dán thì trong lòng cô cũng đoán được.
Một gối đầu khác lún xuống dưới, tối hôm qua có lẽ là Trần Vĩnh Hải ngủ ở đây, băng dán kia chắc chắn cũng là do anh dán.
Nguyễn Quỳnh Anh phức tạp nhìn băng dán trên tay chốc lát, sau đó cô rời giường rửa mặt.
Cô nhìn mình trong gương, đôi mắt đã không còn sưng vậy nữa, nhưng thần sắc vẫn tiều tụy như cũ, sắc mặt cũng khá tái nhợt, cả người có vẻ khá uể oải.
Không trang điểm một chút, dáng vẻ này đi ra ngoài, người khác còn tưởng rằng cô vừa từ bệnh viện đi ra.
Bất lực nở nụ cười, Nguyễn Quỳnh Anh trang điểm tạm cho bản thân, che đậy sắc mặt tái nhợt, lúc này mới xuống lầu.
“Chào buổi sáng, cô Quỳnh Anh.” Quản gia Hoàng thấy cô xuống thì mỉm cười với cô.
Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu: “Chào chú Hoàng.”
Tiếng nói của cô vẫn có chút khàn khàn.
“Cô Quỳnh Anh khỏe chưa?” Quản gia Hoàng đánh giá cô, quan tâm hỏi cô.
Nguyễn Quỳnh Anh sao biết ông ta hỏi tình huống tối hôm qua của cô, khẽ cười: “Khỏe nhiều rồi.”
Trải qua một đêm lắng đọng, cảm xúc của cô tốt hơn hôm qua một chút, nhưng cô vẫn không thể xóa đi.
Đứa bé đó…
Vô ý thức sờ bụng, quản gia Hoàng thấy thế, tưởng rằng cô đói: “Cô Quỳnh Anh nhanh ăn sáng đi, cậu Hải cũng ở đây đấy.”
Cũng hơn tám giờ.
“Không phải, sáng nay cậu Hải dậy muộn hơn bình thường một chút.” Quản gia Hoàng giải thích.
Nguyễn Quỳnh Anh rất kinh ngạc, Trần Vĩnh Hải cũng có lúc dậy muộn ư, thật sự khó tin.
Đi theo sau lưng quản gia Hoàng đến phòng ăn, Trần Vĩnh Hải quả nhiên vẫn còn ở đây, đang ngồi uống cà phê.
Nguyễn Quỳnh Anh ngây ra một lúc, không phải anh cấm rồi sao?
“Cậu Hải.” Người đàn ông gật đầu, xem như lên tiếng chào hỏi.
Trần Vĩnh Hải hơi mở mắt, nhìn cô một cái, không trả lời.
Ngay sau đó mí mắt anh lại chớp, nhấp cà phê, nhìn qua dường như không có tinh thần gì.
Sự thật cũng là như thế, lúc anh nhìn cô, cô cũng đang nhìn anh.
Cô rõ ràng phát hiện dưới mắt anh có hai vết quầng thâm nhàn nhạt.
“Cậu Hải, tối hôm qua anh không nghỉ ngơi tốt sao?” Nguyễn Quỳnh Anh yên tâm kéo ghế ngồi xuống, quan tâm hỏi một câu.
Trần Vĩnh Hải cười lạnh lùng một tiếng, khẽ giễu cợt nói: “Cô cảm thấy tôi ngủ không ngon là do ai?”
“Là bởi vì tôi?” Nguyễn Quỳnh Anh chỉ mình, vẻ mặt kinh ngạc.
Trần Vĩnh Hải không để ý tới cô, đưa tách cà phê cho quản gia Hoàng bên cạnh: “Rót một tách nữa.”
Quản gia Hoàng tiếp nhận tách và đi vào phòng bếp.
Nguyễn Quỳnh Anh xoắn ngón tay, khẩn trương nhìn người đàn ông: “Cậu Hải, thật sự là bởi vì tôi sao? Tối hôm qua không phải tôi ngáy to chứ?”
“Không chỉ ngáy to, còn đánh đấm nữa.” Trần Vĩnh Hải lạnh lùng liếc cô một cái, cầm lấy dao nĩa ăn đồ ăn.
Tối hôm qua cô lại mơ thấy ác mộng, mặc dù không nói chuyện hoang đường gì, nhưng lại nhích tới nhích lui, giày vò anh một đêm không ngủ.
Anh nhiều lần nhẫn nhịn không đá cô xuống giường.
Chẳng qua anh ngược lại rất tò mò, hai đêm cô liên tục mơ thấy ác mộng hay là mơ thấy gì, nhất là tối hôm trước, khóc đau đớn như vậy.
Chỉ là anh không hỏi, một giọng nữ êm tài từ ngoài cửa truyền tới: “Anh Hải, em đến rồi.”
Là Tô Hồng Yên, Nguyễn Quỳnh Anh nói thầm.
“Sao sớm như vậy đã chạy tới?” Trần Vĩnh Hải nhìn bóng hình Tô Hồng Yên tiến đến, ôn hòa hỏi cô ta.
“Tìm anh xin phép nghỉ.” Tô Hồng Yên dùng tay ngậm một khối thịt sườn Trần Vĩnh Hải cắt gọn trong mâm ăn, ánh mắt rực sáng: “Mùi vị không tệ, đúng lúc em cũng chưa ăn sáng, chú Hoàng, giúp tôi lấy một phần.”
“Được.” Quản gia Hoàng gật đầu đáp.
Trần Vĩnh Hải im lặng nhìn bữa sáng trong mâm mình, lông mày khẽ nhíu, nhưng lại không nói gì, chỉ là buông đĩa ăn trong tay xuống.
Nguyễn Quỳnh Anh vẫn luôn dùng ánh mắt xéo qua trộm liếc cô ta, cảm thấy kinh ngạc.
Anh đang ghét bỏ Tô Hồng Yên?
Không thể nào.
Có lẽ là bệnh thích sạch sẽ.
“Em tới tìm anh có việc gì?” Trần Vĩnh Hải vừa dùng khăn ấm lau tay, vừa hỏi Tô Hồng Yên.
Tô Hồng Yên nhấp một hớp sữa bò: “Đương nhiên đi mua áo cưới, tính mặc vào lúc tiệc sinh nhật.”
“Được.” Trần Vĩnh Hải đồng ý, sau khi thả khăn xuống, anh lại nói tiếp: “Sau này loại chuyện này hãy gọi điện hay là gửi tin nhắn là được, không cần tự mình tới.”
“Chuyện này em biết, chẳng qua em tới còn có một mục đích.” Tô Hồng Yên mỉm cười.
Sau đó tay đột nhiên khoác lên vai Nguyễn Quỳnh Anh: “Em tìm anh để mượn cô Quỳnh Anh một chút.”