Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày: “Cô muốn nói gì với tôi.”
Dáng vẻ này của Tô Hồng Yên khiến cho cô không hiểu sao lại nhớ đến mẹ Yến.
“Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là nơi này nói chuyện không tiện, chúng ta xuống xe nói có được không?” Tô Hồng Yên nhìn về phía lái xe chép miệng.
Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu: “Được.”
Lái xe là người của Trần Vĩnh Hải, Tô Hồng Yên hiển nhiên là không muốn để cho Trần Vĩnh Hải biết.
Xe dừng ở trước cổng trung tâm thương mại.
Xuống xe, Nguyễn Quỳnh Anh đi theo sau lưng Tô Hồng Yên lên tầng ba, tầng ba đều là cửa hàng của những thương hiệu lớn, có vẻ như là không có ai, là nơi thích hợp để nói chuyện.
Bước vào một cửa hàng giày, Nguyễn Quỳnh Anh mở miệng: “Cô Yên, bây giờ nói chuyện được chưa?”
“Đi vào trong phòng thì hơn.”
Cũng không quay đầu lại mà chỉ trả lời một câu, Tô Hồng Yên để người bán hàng đưa vài đôi giày vào trong phòng, nói muốn từ từ thử giày trong đó.
Nguyễn Quỳnh Anh bất đắc dĩ, chỉ có thể làm theo.
Vào đến căn phòng nhỏ, tìm một cái ghế ngồi xuống, cô thấy Tô Hồng Yên thử một đôi rồi lại một đôi giày, vẫn luôn không nói gì, không khỏi có chút bực mình.
“Gói hết mấy đôi này lại cho tôi, chút nữa tôi ra ngoài tính tiền, còn nữa, giúp chúng tôi đưa hai ly champagne lên, cảm ơn.” Tô Hồng Yên nói với người bán hàng.
“Hai vị chờ một lát.” Người bán hàng mặt mũi vui vẻ đồng ý.
Hai ly champagne nhanh chóng được đưa lên.
Tô Hồng Yên đưa một cái ly cho Nguyễn Quỳnh Anh: “Thật xin lỗi cô Quỳnh Anh, để cô phải chờ lâu rồi.”
“Không sao.” Khóe miệng Nguyễn Quỳnh Anh giật giật vẽ ra một nụ cười.
Tô Hồng Yên thay lại giày của mình: “Thật ra tôi chỉ là muốn hỏi một chút dự định của cô Quỳnh Anh sau này.”
“Dự định?” Nguyễn Quỳnh Anh nghi hoặc.
“Đúng vậy, dự định.” Tô Hồng Yên nhấc chân bắt chéo lên, ánh mắt trở nên vô cùng chăm chú: “Cô cũng biết tôi và anh Hải định đính hôn, trước khi đính hôn bên cạnh anh Hải có những người phụ nữ khác tôi có thể không ngại nhưng sau khi đính hôn rồi thì tôi không thể chấp nhận được.”
Nguyễn Quỳnh Anh cúi mặt nhỏ giọng nói: “Cho nên ý của cô là muốn tôi rời khỏi anh Hải?”
“So với ý này thì cũng không khác lắm, dù sao tôi nghĩ nếu như cô Quỳnh Anh là tôi, cô cũng không thể chấp nhận được có những người phụ nữ khác bên cạnh chồng chưa cưới của mình.”
Nguyễn Quỳnh Anh trầm mặc.
Mấy lời này của Tô Hồng Yên, giống như đánh thẳng vào trong tim cô.
Không chỉ riêng cô, mà tất cả phụ nữ đều không thể chấp nhận tiểu tam được.
“Thật ra trước đó bà Yến cũng đã tìm tôi cũng muốn tôi tránh xa anh Hải ra.” Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi, cười khổ.
“Vậy cô quyết định sao?” Tô Hồng Yên nhìn cô chăm chú.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thẳng vào mắt Tô Hồng Yên: “Tôi từ chối.”
Trên mặt Tô Hồng Yên cũng không có biểu cảm gì: “Cho nên bây giờ tôi nói như thế cô vẫn sẽ từ chối đúng không.”
Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu: “Đúng, tôi từ chối, rời khỏi anh Hải không phải là chuyện chỉ cần tôi đồng ý là có thể làm được, trừ phi đem trả lại số tiền bên trên hoặc là anh Hải đồng ý.”
“Tôi biết rồi.” Tô Hồng Yên mím môi, ánh mắt có chút tối lại.
Nguyễn Quỳnh Anh nhéo nhéo thịt trong lòng bàn tay, trong lòng nổi lên cảm giác áy náy: “Thật xin lỗi cô Yên, tôi không phải là cố ý muốn chắn ngang giữa cô và anh Hải.”
Nếu như có thể rời đi thì cô chắc chắn sẽ rời đi.
Cô chán ghét Lê Diệu Ngọc như thế, sao có thể muốn mình biến thành Lê Diệu Ngọc tiếp theo.
Có những lúc không phải cô muốn thoát thân là có thể thoát thân ngay.
“Tôi hiểu, cô Quỳnh Anh ban đầu cũng là vì Nguyễn thị mới ký hợp đồng kia với anh Hải, nhưng cô chấp nhận là một cô bồ nhí sao?” Tô Hồng Yên đột nhiên hỏi như vậy.
Nguyễn Quỳnh Anh giật mình, sau đó cười khổ nói: “Tôi không có tư cách chấp nhận hay không chấp nhận, đây là lựa chọn lúc đầu của tôi.”
“Nhưng anh Hải đối xử với cô quá đáng như vậy, cô không hận anh ấy sao?” Tô Hồng Yên lại hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: “Tôi chưa bao giờ hận anh ấy.”
“Thật sao?” Tô Hồng Yên nhấp một hớp champagne, trong mắt lộ ra vẻ xem thường, nhưng nhanh chóng biến mất.
Cô ta đặt ly champagne xuống, đứng dậy: “Cô Quỳnh Anh, tôi vẫn phải nói lại câu đó, sau khi tôi và anh Hải đính hôn xong, tôi không thể chấp nhận được sự tồn tại của cô, đến lúc đó tình cảnh của cô sẽ trở nên vô cùng khó xử, mà tôi cũng không đảm bảo mình có làm gì với cô không, cho nên bây giờ tôi mới hỏi cô, cô có muốn rời khỏi anh Hải không?”
“Cô có ý gì?” Con ngươi co rụt lại. Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên đứng lên.
“Chính là ý trên mặt chữ, nếu như cô muốn rời đi, có lẽ là tôi có thể giúp cô.” Tô Hồng Yên ngẩng đầu nhìn cô.
Nguyễn Quỳnh Anh kiềm chế trái tim đập loạn, nửa ngày sau mới mở miệng: “Cô định giúp tôi thế nào?”
“Cái đó cô không cần biết, cô chỉ cần nói đáp án cho tôi.” Tô Hồng Yên thừa nước đục thả câu.
Bờ môi Nguyễn Quỳnh Anh run run, nói không ta lời.
Cô muốn rời khỏi Trần Vĩnh Hải là bởi vì cô không muốn chỉ luôn là tình nhân của anh, càng không muốn trở thành kẻ thứ ba.
Nhưng bây giờ nghe được có cơ hội rời đi, cô lại đột nhiên không thể hạ quyết tâm được.
“Cô Hồng Yên, nhất định phải trả lời bây giờ sao?” Cổ họng Nguyễn Quỳnh Anh khẽ nhúc nhích, biểu cảm vô cùng phức tạp.
Tô Hồng Yên đứng dậy: “Cũng không cần, cô có thể nghĩ kỹ thêm một chút, đến lúc cô nghĩ xong rồi nói lại với tôi cũng được, nhưng tôi hi vọng cô sẽ không để tôi chờ quá lâu.”
"Được." Nguyễn Quỳnh Anh đồng ý.
“Được rồi, ra ngoài thôi.” Tô Hồng Yên cầm lấy túi xách, ra khỏi phòng đi tính tiền.
Thanh toán xong cô ta lại đưa mấy đôi giày kia cho Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh nháy mắt mấy cái, theo bản năng hỏi một câu: “Cho tôi sao?”
Tô Hồng Yên bật cười một tiếng, trong tiếng cười có chút trào phúng: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là để cô giúp tôi xách đồ mà thôi.”
Nguyễn Quỳnh Anh mặt đỏ bừng, có chút lúng túng nhận mấy đôi giày.
Sau đó cô lại cảm giác không đúng.
Sao cô lại phải xách đồ giúp Tô Hồng Yên?
Nhìn mấy cái túi trên tay một chút, khóe miệng Nguyễn Quỳnh Anh hơi co rút, nhưng lại không thể làm gì.
Xách rồi cô cũng không tiện mở miệng từ chối.
Nhưng mà đó chỉ là bắt đầu, thời gian tiếp theo, Tô Hồng Yên còn đi dạo nhiều cửa hàng đồ hiệu khác, mua không ít đồ.
Mà những đồ kia cô ta đều đưa cho Nguyễn Quỳnh Anh xách hết.
Đến khi tay Nguyễn Quỳnh Anh không xách nổi nữa, Tô Hồng Yên mới bằng lòng buông tha cho cô.
“Thật xin lỗi nha cô Quỳnh Anh, tôi mua hơi nhiều một chút, để tôi xách một ít đi.” Tô Hồng Yên áy náy nói.
Sau đó nhận lấy mấy cái túi trên tay Nguyễn Quỳnh Anh.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Nguyễn Quỳnh Anh, cô ta nói nhẹ nhàng: “Được rồi, bây giờ đi nhà Cao đi.”
“…” Nhìn bóng lưng lanh lợi của Tô Hồng Yên, Nguyễn Quỳnh Anh vừa tức giận vừa có chút bất đắc dĩ.
Bây giờ cô mới hiểu Tô Hồng Yên chính là cố ý chỉnh cô.
Có lẽ cũng là vì cô không đồng ý rời khỏi Trần Vĩnh Hải.
Thở dài, Nguyễn Quỳnh Anh nghe lời đuổi theo bước chân Tô Hồng Yên.
Trên tay quá nhiều túi mà cũng không hề nhẹ, cô giống như con lật đật thất tha thất thểu nhìn đường cũng không tiện, lúc đi ngang qua chỗ rẽ, bị đụng phải một cái cây trước một cửa hàng.
Cứ như vậy, Nguyễn Quỳnh Anh đặt mông ngồi trên mặt đất, túi trong tay rơi xuống đất.
“Chị không sao chứ?” Lúc này một đôi chân đứng trước mặt cô ân cần hỏi han.
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: “Tôi không sao?”
Cô ngồi lên bắt đầu nhặt túi trên đất.
“Tôi cũng giúp chị?” Người vừa đến cũng ngồi xổm xuống theo.
Nguyễn Quỳnh Anh ngây ra một chút, ngẩng đầu nhìn lên, đúng là một cô gái rất đẹp.
Cô gái không chú ý đến Nguyễn Quỳnh Anh đang đánh giá mình, vừa nhặt đồ vừa nói: “Vừa rồi tôi thấy chị, chị xách nhiều đồ như thế mà chị gái cũng không biết giúp chị chia sẻ một chút.”
Chị?
Là nói Tô Hồng Yên sao?
Ừm… Cô và Tô Hồng Yên vẻ ngoài hơi giống nhau, dáng người cũng tương tự, nhìn thoáng qua thì đúng là giống như chị em.
Khóe mắt Nguyễn Quỳnh Anh co rúm hai lần, cười không nhận.
“Đúng rồi, chị muốn đi đâu đây?” Cô gái hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh chỉ phía đối diện: “Nhà họ Cao.”
“Đúng lúc tôi cũng đi đến đó, để tôi xách giúp chị một chút.”
Nguyễn Quỳnh Anh có chút do dự, nhưng sau khi thấy quần áo của cô gái thì đồng ý: “Vậy thì cảm ơn cô.” Mặc quần áo đắt tiền như thế có lẽ không phải là lừa đảo.
“Không cần khách sáo.” Cô gái cười, vươn tay ra cầm lấy một ít túi.
Lập tức lại nghĩ ra cái gì liền đưa tay ra về phía Nguyễn Quỳnh Anh: “Đúng rồi, tôi tên là Ngô Bảo Ngọc!”