Trần Cận Phong đột nhiên cười, trong giọng cười mang theo sự chế giễu: “Nếu Quỳnh Anh không nói cho anh biết, vậy tôi cũng sẽ không nói cho anh biết.”
“Trần Cận Phong!” Vẻ mặt Trần Vĩnh Hải hung dữ, lạnh lùng như băng gọi tên anh ta.
Trần Cận Phong nhún vai nói: “Tổng giám đốc Hải, tôi không phải là Quỳnh Anh, tôi sẽ không sợ anh đâu, còn nữa, anh đã đến đây tìm tôi để hỏi tôi về chuyện của Quỳnh Anh, thì thái độ đừng có kiêu ngạo như thế!”
“Dựa vào cái gì mà phải vì cô ấy mà hạ thấp thái độ của mình chứ!” Trần Vĩnh Hải cười lạnh lùng.
Đôi mắt sau cặp kính của Trần Cận Phong lóe lên tia lạnh lùng nói: “Đúng ha, anh cũng đã nói như thế rồi, vậy tôi dựa vào đâu mà nói chuyện của cô ấy cho anh biết chứ.”
Hai người cứ thế tôi một câu anh một câu, đôi bên đối chọi gay gắt.
Cuối cùng, vẫn là Trần Cận Phong thu hồi khí thế về trước nói: “Tôi nghe Quỳnh Anh nói, hiện giờ tổng giám đốc Hải đang giữ cô ấy ở bên cạnh mình, là để trả thù cô ấy có đúng không?”
“Cái gì cô ấy cũng nói với anh nhỉ.” Trần Vĩnh Hải cong khóe môi lên uy nghiêm đáng sợ nói.
Đâu dây bên kia, Trần Cận Phong tháo mắt kính xuống, ánh mắt cũng lạnh lùng đáng sợ không kém, nói: “Cô ấy đã bị anh tra tấn đến mức tinh thần không ổn định, nói chuyện cùng tôi thì đã làm sao nào? Hơn nữa, tôi cũng từng là bác sĩ tâm lý của cô ấy đó.”
Bác sĩ tâm lý?
Trần Vĩnh Hải bị lời nói này của anh ấy làm cho giật mình, bàn tay đang nắm chặt điện thoại cũng tăng thêm không ít sức lực, nói: “Cô ấy xảy ra chuyện gì mà cần đến bác sĩ tâm lý vậy?”
Trong điện thoại truyền đến giọng cười chế giễu của Trần Cận Phong nói: “Anh xem, anh không hề biết cô ấy ở nước ngoài đã xảy ra chuyện gì, cũng càng không biết được cô ấy vì anh mà trải nghiệm qua những đau khổ gì, chưa gì đã vội vàng giương cao lá cờ muốn báo thù cô ấy, sỉ nhục cô ấy như thế! Tổng giám đốc Hải, anh đủ tư cách hả? Đừng có nghĩ anh mới là người đau khổ trong cuộc chia tay đó.”
Nói xong, Trần Cận Phong liền cúp điện thoại ngay.
Trần Vĩnh Hải buông điện thoại xuống, trong đôi mắt màu hổ phách của anh, là một mảnh lạnh lùng sâu không thể đoán được.
Đây là người thứ hai, nói ra những chuyện không giống với tài liệu và nội dung mà anh điều tra được.
Chẳng lẽ, còn có chuyện mà anh không thể điều tra được hay sao?
Suy nghĩ như thế, đôi mắt của Trần Vĩnh Hải trầm xuống, trong lòng đưa ra quyết định gì đó.
Lúc này, quản gia Hoàng gõ cửa bước vào, con bưng vào một chén cháo thịt bằm.
“Cậu chủ Vĩnh Hải, cô Quỳnh Anh vẫn còn đang ngồi trên mặt đất ạ.” Quản gia Hoàng nhìn Nguyễn Quỳnh Anh một cái, sau đó khẽ tặc lưỡi.
Ông còn cho là cậu chủ đã xử lý xong.
Trần Vĩnh Hải không trả lời ông, đích thân cầm chén cháo lên, đi đến trước mặt Nguyễn Quỳnh Anh.
Anh cũng giống như vừa rồi, ngồi xổm xuống trước mặt cô nói: “Đứng lên đi, ăn chút cháo.”
Nhưng giọng điệu của anh đã không còn lạnh lùng như vậy nữa rồi, ngược lại mang theo chút ấm áp ôn hòa.
Nguyễn Quỳnh Anh ngẩng đầu lên, ngửi thấy mùi vị cháo thịt bằm, đột nhiên có chút buồn nôn.
Cô né tránh ánh mắt anh, yếu ớt nói: “Tôi không muốn ăn.”
Trần Vĩnh Hải thấy cô như thế, tưởng cô đang tỏ thái độ, biểu cảm trên gương mặt dần đen xuống.
Không có chút sức lực nào, lại còn nói không muốn ăn?
Trần Vĩnh Hải múc một muỗng cháo đưa đến miệng của cô nói: “Không muốn ăn, cô cũng phải ăn cho tôi!”
Môi trên vừa bị dính chút cháo, Nguyễn Quỳnh Anh liền nôn ọe một cái nói: “Để ở chỗ khác đi…”
Trần Vĩnh Hải buông muỗng xuống, vẻ mặt bực bội, giọng điệu lạnh lùng nói: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô đừng thử thách tính kiên nhẫn của tôi!”
“Tôi không có…” Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu.
Cô thật sự có chút không khỏe.
“Nếu không có thì ăn hết cháo cho tôi đi!” Trần Vĩnh Hải ra lệnh.
Nghe ra được trong giọng điệu của người đàn ông trước mặt có chút hờn dỗi, Nguyễn Quỳnh Anh do dự hai giây, rồi mở miệng ra, nuốt cháo trong muỗng xuống.
Nhưng không đợi cô nuốt xuống cổ họng, cảm giác buồn nôn đã từ trong cuống họng xộc lên.
Cô nôn oẹ một cái, bịt miệng mình lại, bay nhanh như chớp đi vào phòng tắm.
Nhưng do ngồi xổm quá lâu, chân bị tê, chạy được hai bước, đã bị ngã nhào xuống đất.
Rất may ở đó có trải thảm, nên bị ngã nhưng không đau lắm, Nguyễn Quỳnh Anh bò dậy, chân đi tập tễnh chạy vào bên trong phòng tắm.
Từ nãy giờ quản gia Hoàng vẫn luôn đứng ở cửa, theo bản năng nhìn Trần Vĩnh Hải.
Quả nhiên, sắc mặt của Trần Vĩnh Hải rất không tốt, quản gia thấy vậy liền nói: “Cậu chủ Vĩnh Hải, đây…”
“Đi mời bác sĩ đến đây, nếu như cô ấy đã không muốn ăn, vậy thì hãy tiêm dinh dưỡng cho cô ấy!” Đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải khẽ bặm lại, trong mắt anh lửa giận bừng bừng.
Quản gia Hoàng khóe miệng giật giật: “Như vậy không tốt đâu.”
Trần Vĩnh Hải liếc quản gia Hoàng một cái.
Quản gia Hoàng lập tức đổi giọng nói: “Tôi đi ngay ạ.”
Nói xong, lập tức quay người ra khỏi cửa.
“Đợi chút.” Nguyễn Quỳnh Anh từ trong phòng tắm bước ra, gọi quản gia Hoàng dừng lại: “Đừng gọi bác sĩ, tôi không muốn tiêm.”
Tiêm thuốc sẽ khiến cô nhớ lại cảnh tượng cô nằm trên bàn phẫu thuật, bác sĩ đã tiêm cho cô một mũi thuốc tê.
Quản gia Hoàng đã dừng chân lại, nhìn Trần Vĩnh Hải nói: “Cậu chủ Vĩnh Hải…”
“Đi rót một ly nước ấm lên đây.” Trần Vĩnh Hải xua tay xuống ra lệnh.
Quản gia Hoàng liền gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Xem ra cậu chủ Vĩnh Hải đã thu lại ý nghĩ tiêm thuốc bổ cho cô Quỳnh Anh rồi.
Đã nói rồi mà, cô Quỳnh Anh là người đang khỏe mạnh, tiêm thuốc dinh dưỡng gì chứ.
Trong phòng chỉ còn lại hai người là Nguyễn Quỳnh Anh và Trần Vĩnh Hải.
Trong tay Trần Vĩnh Hải vẫn còn đang bưng chén cháo, vẫn luôn đứng ở đó, không hề di chuyển.
Nguyễn Quỳnh Anh đi qua bên đó, ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Đưa chén cháo cho tôi, tôi tự mình ăn.”
“Không phải cô nói không muốn ăn hay sao?” Trần Vĩnh Hải dùng giọng châm biếm nói, nhưng vẫn đưa chén cháo qua cho cô.
Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ nhàng khuấy đều hai cái, múc một muỗng bỏ vào miệng nói: “Vừa rồi nôn ra, nên bây giờ khá hơn một chút rồi.”
Vừa rồi cô ngửi thấy mùi vị cháo, thật sự là không có khẩu vị.
Nhưng sau khi nôn xong thì lại cảm thấy không có gì nữa.
Chỉ là trong lòng cô có chút lo lắng, hiện tại cô thường không ăn được gì, trong người luôn cảm thấy buồn nôn, có phải dạ dày có gì không ổn?
Nguyễn Quỳnh Anh đang ngồi ăn cháo, mặc dù Trần Vĩnh Hải có chút khó chịu với việc cô có ăn thôi cũng không tập trung, anh cũng không buồn nói gì vì dù sao anh nghĩ rằng cô cũng đã ăn rồi, nên cũng lười trách.
Sau hơn mười phút, Nguyễn Quỳnh Anh cuối cùng cũng ăn xong cháo thịt bằm trong chén.
Cô đặt chén xuống, rút khăn giấy lau khóe miệng, một bàn tay đột nhiên xuất hiện trước mắt cô và còn có ly nước trên tay.
Nguyễn Quỳnh Anh hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt mình
Trên gương mặt của Trần Vĩnh Hải thiếu kiên nhẫn nói: “Cô còn ngẩng ra đó làm gì?”
“Xin lỗi.” Nguyễn Quỳnh Anh phản ứng lại, vội vàng cầm lấy cốc nước.
Nước ấm, cô cầm trên tay nhưng không uống.
Trần Vĩnh Hải cũng không hối thúc cô, anh ngồi chéo chân lại, ánh mắt quan sát tỉ mỉ nhìn cô: “Bây giờ nói nghe xem nào, rốt cuộc là cô cùng với Trần Cận Phong đã xảy ra chuyện gì?”
“Trần Cận Phong?” Nguyễn Quỳnh Anh ngẩng mắt lên, vừa khéo chạm phải đôi mắt đang nhìn thẳng vào cô của anh.
Rất nhanh, cô đã phản ứng lại rồi, thật ra ý anh muốn hỏi là nguyên nhân tại sao cô lại ngồi xổm như vậy.
Vừa rồi anh gọi điện thoại cho Trần Cận Phong, cô cũng nghe thấy rồi.
“Em và anh ấy không xảy ra chuyện gì hết.” Nguyễn Quỳnh Anh lắc lắc đầu.
Trần Vĩnh Hải nắm lấy tay ghế sô pha, nhẫn nhịn lửa giận nói: “Cô vòng vo với tôi như vậy là có ý gì hả? Cô cho là tôi không biết mới sáng sớm cô đã chạy đi tìm Trần Cận Phong hả?”
“Đúng là tôi đi tìm anh ấy, nhưng là vì chuyện riêng của tôi thôi.” Nguyễn Quỳnh Anh đặt ly nước âm lên bàn trà, thản nhiên nói.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Anh sẽ không muốn biết đâu.” Nguyễn Quỳnh Anh rũ mí mắt xuống, tự giễu cười một cái.
Hai ngày trước anh vừa mới nói, cô không xứng đáng mang thai con của anh.
Nếu đã như vậy, cô hà tất gì phải nói cho anh biết, cô từng có một đứa con với anh nhưng đã bị sẩy mất rồi.
Dù cho anh có biết, chỉ sợ là anh cũng sẽ cảm thấy may mắn, vì đứa bé đó đã bị sẩy mất rồi.
Thấy dáng vẻ Nguyễn Quỳnh Anh sống chết cũng không muốn nói, Trần Vĩnh Hải cảm thấy rất trào phúng.
Cái gì cô cũng sẵn lòng nói với Trần Cận Phong, nhưng lại luôn cố ý giấu anh.
“Cô cho là cô không nói, tôi sẽ không thể làm rõ mọi chuyện được sao?” Vứt cho cô một câu, Trần Vĩnh Hải liền đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Trong phòng sách.
Anh cởi bỏ áo ngoài ra ném lên sô pha, sau đó mở máy tính lên, anh lục lại tất cả những hộp thư thoại trước đây đã nhận được.
Sau khi xem xong, Trần Vĩnh Hải cau mày lại.
Trên tài liệu, viết rất rõ ràng là “bốn năm trước Nguyễn Quỳnh Anh chia tay với anh, là bởi vì liên hôn với gia tộc dòng họ Hy Nhĩ”, cô ra nước ngoài, cũng là muốn bồi dưỡng tình cảm với người đàn ông của gia tộc dòng họ Hy Nhĩ.
Nhưng bất kể là Trần Cận Phong hay Nguyễn Quỳnh Anh, thì qua lời kể của họ, thì đều có chỗ khác hoàn toàn với điều tra của anh.
Rốt cuộc là tài liệu xảy ra sai sót, hay là hai người họ giúp Nguyễn Quỳnh Anh rửa sạch tội lỗi?