Nhưng cảnh tượng cô nằm ở trên bàn mổ, thỉnh thoảng lại hiện ra, thể hiện cảm giác có thật.
Nếu không phải là cô chắc chắn mình chưa từng mang thai, cô còn tưởng rằng mọi thứ trong giấc mơ đã từng xảy ra.
Hoặc là do đêm qua nói chuyện về chủ đề mang thai với Trần Vĩnh Hải, mới khiến cho cô mơ giấc mơ như này.
Nguyễn Quỳnh Anh vò tóc, đi tới phòng tắm, sau khi rửa mặt xong, cô đi xuống dưới nhà.
Ăn cơm xong, cô không còn chuyện gì để làm, dựng một khung vẽ ở phòng khách, vẽ bản thiết kế.
Đang vẽ hăng say, điện thoại để trên bàn uống trà đột nhiên reo lên.
Nguyễn Quỳnh Anh ném bút vẽ, cầm lấy điện thoại, liếc nhìn, là một người gọi lạ.
Điện thoại của cô vừa mới thay, số cũng vừa mới thay, không có nhiều người biết số mới của cô, là ai gọi điện thoại cho cô?
Nghi ngờ trong chốc lát, Nguyễn Quỳnh Anh không để người gọi điện đến phải chờ lâu, quẹt màn hình một cái, nhận nghe điện: “Xin chào, tôi là Nguyễn Quỳnh Anh.”
“Cô Quỳnh Anh đúng không, có thời gian ra ngoài gặp mặt không?” Phía đầu dây bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ xa lạ, nghe có vẻ có chút lớn tuổi.
Người phụ nữ không giới thiệu bản thân, trực tiếp hỏi cô có thời gian ra ngoài không, có thể thấy là một phụ nữ tính cách rất mạnh mẽ.
Nguyễn Quỳnh Anh vô thức nhớ lại, người phụ nữ chửi cô là kẻ thứ ba ở cửa Nam.
Người phụ nữ đó cũng không nói thân phận, bảo cô đến gặp mặt ở cửa Nam, sau đó người phụ nữ đó liền nói là cô đi dụ dỗ đàn ông.
Bây giờ nghe thấy kiểu này, không nói thân phận, trực tiếp mời cô đến gặp mặt, cô bỗng dưng có chút sợ hãi.
Chỉ sợ lại là một người hiểu nhầm cô, đi dụ dỗ đàn ông thì biết làm thế nào?
Cô run lên bần bật, Nguyễn Quỳnh Anh cảnh giác nhưng vẫn lịch sự hỏi: “Tôi có thời gian, nhưng xin hỏi bà là?”
“Tôi họ Tô.” Người phụ nữ này rất kiêu ngạo trả lời.
“Tô?” Nguyễn Quỳnh Anh khẽ thầm thì một lượt.
Sau đó liền nghĩ đến một người, Tô Hồng Yên.
“Bà là Tô Yến…”
“Tôi là mẹ nó.”
Đúng là vậy!
Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt điện thoại, trong lòng lại càng không hiểu: “Xin hỏi bà Yến, bà tìm tôi có chuyện gì không?”
Hình như bọn họ không có chuyện gì để liên lạc, vai vế không giống, thân phận không giống, lại cũng không quen.
Cô thực sự không hiểu, mẹ của Tô Hồng Yên tìm cô để làm gì.
“Có chút chuyện nhỏ cần nói chuyện, tới quán cafe Hoàng Tước, tôi đợi cô.” Mẹ Yến nói xong, thì cúp ngay điện thoại, hoàn toàn không cho Nguyễn Quỳnh Anh có cơ hội từ chối.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn điện thoại, tự lẩm bẩm: “Mẹ Yến, hình như là người không dễ chung đụng.”
Thở một hơi dài, cô không do dự, che bạt bức tranh rồi lên nhà thay bộ quần áo, xách túi ra khỏi cửa.
Mẹ Yến đã nói là đợi cô, có thể thấy mẹ Yến đã đến quán cafe rồi.
Quán cafe Hoàng Tước, là quán cafe nổi tiếng nhất của Hà Nội, ra vào nơi này, đều là những người có thân phận địa vị.
Nguyễn Quỳnh Anh đứng trước cửa, nhìn chằm chằm biển hiệu một lúc, rồi mới hít thở sâu, cất bước đi vào trong.
Vừa bước vào, thì đã có nhân viên phục vụ tới hỏi: “Xin hỏi có phải là cô Quỳnh Anh không?”
“Là tôi.” Nguyễn Quỳnh Anh gật gật đầu.
Nhân viên phục vụ làm động tác mời: “Bà Yến đã ở trong phòng riêng đợi cô rồi, xin mời đi theo tôi.”
“Được, làm phiền anh rồi.” Nói một câu khách sáo, Nguyễn Quỳnh Anh theo sau anh ta đi lên tầng hai quán cafe.
Tầng hai đều là phòng riêng, nhân viên phục vụ dẫn cô đến căn phòng ở trong cùng, nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong truyền ra giọng nữ mà Nguyễn Quỳnh Anh nghe được ở trong điện thoại: “Vào đi.”
Nhân viên phục vụ đẩy cửa ra, để Nguyễn Quỳnh Anh đi vào.
Sau khi Nguyễn Quỳnh Anh đi vào, anh ta liền đóng cửa lại.
Nghiêng đầu nhìn cánh cửa phòng riêng được đóng chặt ở phía sau, Nguyễn Quỳnh Anh biết rõ, cô đã không còn đường lui nữa, chỉ có thể kiên cường đi về phía trước.
Cô rẽ vào trong, bước khoảng sáu bảy bước, đập vào mắt là một căn phòng phong cách kiểu cổ xưa, khắp nơi đều tỏa ra mùi vị của lịch sử Trần đại.
Còn ở phía sau chiếc bàn uống trà tinh xảo, một người phụ nữ duyên dáng thùy mị đang ngồi, bà ta mặc kỳ bào, dược chăm sóc cực kỳ tốt, nhìn qua cũng chỉ mới khoảng ba mươi tuổi.
Giống với giọng nói nghe ở trong điện thoại, thông qua biểu cảm lạnh lùng của bà ta lúc này, Nguyễn Quỳnh Anh đã có thể khẳng định, đây đúng là một người phụ nữ mạnh mẽ.
“Bà Yến?” Nguyễn Quỳnh Anh thăm dò nói một tiếng.
Mẹ Yến ngước mắt lên: “Cô Quỳnh Anh.”
Đã xác định được thân phận của mẹ Yến, Nguyễn Quỳnh Anh khẽ cúi người: “Xin chào bà Yến.”
“Xin chào cô Quỳnh Anh, ngồi đi.” Mẹ Yến chỉ vào vị trí đối diện mình.
Nguyễn Quỳnh Anh nói một tiếng cảm ơn, bước tới ngồi xuống, không nhịn được mà quan sát người phụ nữ xinh đẹp uy nghiêm này.
Càng quan sát, Nguyễn Quỳnh Anh lại càng cảm thấy kỳ lạ, ở trên mặt của mẹ Yến, cô không thấy có chỗ nào giống với Tô Hồng Yên.
Không lẽ Tô Hồng Yên giống bố cô ta?
Khi Nguyễn Quỳnh Anh đang quan sát mẹ Yến, mẹ Yến cũng đang quan sát cô.
Đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt giống với con gái mình này, trong lòng mẹ Yến lại càng rối ren, trên mặt lại chỉ cười nhạt: “Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, tôi thật không dám tin, trên đời lại có hai người giống nhau như này.”
“Ý bà Yến nói tôi và cô Yên?” Nguyễn Quỳnh Anh vô thức sờ mặt mình.
Mẹ Yến nhẹ nhàng thổi cà phê, nhấp một ngụm rồi mới trả lời: “Đúng vậy.”
“Đây là trùng hợp, cô Yên, chắc là lớn lên giống với chủ tịch Tô.” Nguyễn Quỳnh Anh hơi cúi đầu, thực sự đang không hiểu nổi mẹ Yến nói lời này có ý gì.
Mẹ Yến đặt cà phê xuống, không trả lời câu nói này của Nguyễn Quỳnh Anh, mà lại đổi đề tài: “Cô Quỳnh Anh biết tôi tìm cô có chuyện gì không?”
“Không biết.” Nguyễn Quỳnh Anh thật thà lắc đầu.
Mẹ Yến đổi tư thế, hơi dựa vào phía sau, động tác rất nho nhã: “Ngoại từ việc tôi có chút tò mò về người phụ nữ mà Vĩnh Hải bao nuôi, ngoại trừ việc muốn gặp mặt, còn có chuyện muốn nói với cô.”
Lại là hai chữ bao nuôi này.
Nụ cười trên mặt Nguyễn Quỳnh Anh dần dần trở nên cứng ngắc, mím chặt môi, không lên tiếng.
Mẹ Yến cũng không để tâm, nói tiếp: “Là lần đầu tiên Vĩnh Hải bao nuôi người tình, sau khi tôi biết được, vô cùng kinh ngạc, sau đó nghe Hồng Yên nói, mới biết cô là người bạn gái, mà Vĩnh Hải quan hệ qua lại khi bỏ nhà ra đi vào bốn năm trước.”
“Bà Yến, rốt cuộc bà muốn nói gì?” Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt túi xách của mình, giọng nói trở nên có chút lạnh nhạt.
Vì sao người nào cũng đều phải nhắc đến bao nuôi, nhắc đến người tình.
Mặc dù là sự thật, nhưng bọn họ không cảm thấy rất tổn thương người khác sao?
Nói cách khác, những người địa vị cao như bọn họ, trong ý thức hoàn toàn chưa từng, cân nhắc đến suy nghĩ liệu người địa vị thấp có cảm thấy đau lòng hay không.
Trần Vĩnh Hải như vậy, Trần Tây Minh như vậy, mẹ Yến ở trước mặt cũng như vậy.
“Cô Quỳnh Anh đừng vội kích động, ban nãy tôi đã nói rồi, tôi tò mò về cô, tôi muốn biết vì sao bốn năm trước chia tay, Vĩnh Hải vẫn muốn trói cô ở bên cạnh, nhưng bây giờ tôi nhìn thấy cô, tôi đã hiểu rồi, khuôn mặt này của cô, rất giống với con gái tôi, lại còn xinh đẹp hơn con gái tôi.” Mẹ Yến xoay xoay chiếc vòng ngọc trên cổ tay, điềm đạm nói.
Nguyễn Quỳnh Anh nghe vậy, cảm thấy vô cùng chói tai: “Bà Yến ý của bà, là tôi ngăn cản chuyện cô Yên và cậu Hải ở bên nhau?”
“Gần như vậy.” Mẹ Yến cười nhạt.
Biểu cảm của Nguyễn Quỳnh Anh rất phức tạp, có lẽ là lúng túng, có lẽ là khó chịu.
Từ một ý nghĩa nào đó, đúng là cô đang cắt ngang giữa Vĩnh Hải và Tô Hồng Yên.
“Rất xin lỗi bà Yến, nhưng chuyện này…”
Mẹ Yến giơ tay chặn lời cô: “Tôi biết cô muốn nói gì, đàn ông mà, trước khi kết hôn thì chơi đùa thế nào cũng được, nhưng gia thế của nhà họ Tô chúng tôi và nhà họ Trần không hơn kém nhau bao nhiêu, Vĩnh Hải và Hồng Yên sắp đính hôn rồi, tôi không hy vọng sau khi đính hôn, bên cạnh Vĩnh Hải vẫn còn những người phụ nữ quan hệ bất chính.”
Nghe vậy, trong đầu Nguyễn Quỳnh Anh có thứ gì đó nổ tung, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch.
Hóa ra là trong mắt những người có địa vị cao như bọn họ, cô chỉ là một người phụ nữ quan hệ bất chính.
Vậy Trần Vĩnh Hải thì sao, anh cũng cho là như thế sao?