Vỗ vỗ vào mặt, Nguyễn Quỳnh Anh không tiếp tục nghĩ nữa, sau khi lau tay xong, đi ra khỏi phòng tắm.
Ở trong phòng, Trần Vĩnh Hải đang ngồi bên mép giường, quần áo trên người đã được thay sang bộ khác.
Thấy cô đi đến, anh chỉ vào nước ở đầu giường: “Uống đi.”
Nguyễn Quỳnh Anh ừ một tiếng, cầm cốc nước lên uống một ngụm, vị ngọt ngọt.
“Anh rót nước cho tôi sao?” Cô hỏi anh với niềm hy vọng.
Trần Vĩnh Hải không trả lời, chỉ nói: “Thay quần áo rồi xuống nhà.”
Nói xong, anh đi ra ngoài trước.
Nguyễn Quỳnh Anh hơi ngẩn người, uống vài ngụm cho hết nước trong cốc, thay bộ quần áo rồi đi xuống tầng dưới.
Vừa đi đến phòng khách, cô đã ngửi thấy một mùi thơm, tỏa ra từ phía phòng bếp.
“Cô Quỳnh Anh.” Quản gia Hoàng không biết đã dậy từ lúc nào, thấy cô đứng ngẩn người ở đây, liền bước đến cười nói: “Đến phòng ăn ăn chút đồ đi, cậu Hải vừa đặc biệt sai người làm cho cô.”
“Cậu chủ Vĩnh Hải?”
“Đúng vậy, ban nãy không phải là cậu Hải đã xuống nhà rót nước rồi sao.” Quản gia Hoàng nói, kéo cô đi về phía phòng bếp.
Nguyễn Quỳnh Anh cong khóe miệng, trong lòng đầy ngọt ngào.
Cốc nước mật ong đó, đúng là do anh rót cho cô.
Không những thế, anh còn sai người chuẩn bị đồ ăn cho cô.
Đi tới phòng ăn, Trần Vĩnh Hải cũng ở đây, đang ngồi ở ghế chủ nhà, tay cầm điện thoại di động để lướt mạng.
Nguyễn Quỳnh Anh hơi cúi người với anh: “Cậu chủ Vĩnh Hải, cốc nước ban nãy, xin cảm ơn.”
Trần Vĩnh Hải ngước mắt liếc nhìn cô, không trả lời, lại xem điện thoại.
Nguyễn Quỳnh Anh nhún vai, đối với sự lạnh lùng của anh, cô cũng không để tâm.
Dù sao thì từ trước đến nay anh đều như vậy, cho cô một ánh mắt, cũng coi như là đã trả lời.
Nguyễn Quỳnh Anh kéo ghế ra rồi ngồi xuống, người phục vụ bưng lên một bát mì đặt ở trước mặt cô.
Cô cầm đũa lên, thấy không có gì trước mặt Trần Vĩnh Hải: “Cậu chủ Vĩnh Hải, anh không ăn sao?”
“Tôi không đói.” Trần Vĩnh Hải đặt điện thoại xuống, lạnh lùng trả lời cô một câu.
Nguyễn Quỳnh Anh không nói gì nữa, chậm rãi gắp mì ăn, sợ làm ồn đến anh, cô thậm chí còn không dám phát ra tiếng lớn.
Ăn bát mì, Nguyễn Quỳnh Anh đặt bát xuống, xoa xoa bụng, dạ dày quặn đau vì nôn mửa, bây giờ cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Ánh mắt Trần Vĩnh Hải liếc nhìn thấy hành động xoa bụng của cô, nhớ lại về nội dung ban nãy xem trong điện thoại, ánh mắt bất giác trở nên u ám: “Nguyễn Quỳnh Anh, có phải cô có thai rồi không?”
“Khụ!” Nguyễn Quỳnh Anh bị sặc nước miếng của mình, kinh ngạc nhìn anh.
Có thai?
Sao có thể được!
“Tôi không có thai được đâu.” Cô lắc đầu nói.
Nghe câu nói khẳng định của cô, trong lòng Trần Vĩnh Hải có chút không vui, anh xoay điện thoại, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Vì sao?”
“Bởi vì tôi dùng biện pháp phòng tránh sau khi làm chuyện ấy.” Nguyễn Quỳnh Anh hít một hơi, nói.
Biện pháp phòng tránh?
Sắc mặt của Trần Vĩnh Hải trở nên u ám: “Cô uống thuốc tránh thai?”
Từ trước đến nay anh đều không dùng biện pháp phòng tránh, cô lại nói cô đã làm, ngoại trừ uống thuốc ra, anh không nghĩ cách nào khác.
“Ừ.” Bị người đàn ông này đoán trúng thuốc tránh thai, Nguyễn Quỳnh Anh hoàn toàn không hoang mang, gật đầu thừa nhận.
Dù sao thì sớm muộn cũng sẽ bị anh phát hiện ra, còn không bằng bây giờ trực tiếp nói thật.
Trần Vĩnh Hải đứng bật người dậy, lạnh lùng hỏi: “Ai bảo cô uống?”
Rốt cuộc liệu cô có biết rằng, tình trạng tim của cô, không được uống thuốc lung tung.
“Không ai cả, là tôi tự uống.” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn người đàn ông bốn phía đều lạnh lùng này, vặn vẹo ngón tay, bỗng dưng có chút bực bội: “Anh lại không dùng biện pháp phòng tránh, vì thế…”
“Vì thế cô cho rằng là lỗi của tôi?” Trần Vĩnh Hải tức giận.
“Tôi không nghĩ như thế.” Nguyễn Quỳnh Anh khua khua tay, nói nhỏ: “Là tự tôi, tôi sợ sẽ có thai, nên mới đi mua thuốc ngừa thai.”
Nghe lời nói này, đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải nhếch lên với vài phần lạnh lùng: “Cô không muốn mang thai con của tôi?”
Nguyễn Quỳnh Anh chớp chớp mắt: “Anh muốn tôi mang thai?”
Trần Vĩnh Hải híp mắt lại, yên lặng một lúc, mỉa mai nói: “Cô nghĩ nhiều rồi, sao tôi có thể để một người tình sinh con cho tôi, tôi không chấp nhận sự tồn tại của con riêng.”
Từ đêm đầu tiên, anh căn bản là chưa từng cân nhắc tới, vấn đề liệu cô mang thai hay không.
Cho dù có cân nhắc đến, có muốn mang thai hay không, cũng cần phải do anh quyết định.
Chứ không phải do cô tự mình làm chủ.
Nghĩ đến đây, trong mắt Trần Vĩnh Hải lóe lên nét lạnh lùng, đôi môi mỏng khẽ chuyển động, còn đang chuẩn bị nói gì đó.
Lại thấy Nguyễn Quỳnh Anh cũng đứng dậy, nói giọng nói nhỏ như ruồi muỗi: “Như vậy thì tốt, tôi cũng không muốn sinh con.”
Cô không muốn để con mình trở thành con riêng.
Bây giờ lời nói của Trần Vĩnh Hải, cũng nói rõ ràng đầy đủ, anh cũng sẽ không chấp nhận con riêng do cô sinh ra.
Lời nói của Nguyễn Quỳnh Anh, khiến Trần Vĩnh Hải nhớ đến lúc ban nãy ở trên giường, dáng vẻ cô ghét bỏ mình, lập tức nổi nóng.
Cô không muốn sinh con cho anh đến vậy sao?
Trần Vĩnh Hải siết chặt nắm đấm tay, sự tức giận trong đáy mắt, giống như bão táp đánh tới: “Cô không muốn sinh con? Từ khi nào đến lượt cô muốn hay không, cô cũng không xem xem liệu cô có tư cách sinh con cho tôi không!”
Nói xong, anh sải bước rời đi.
Nguyễn Quỳnh Anh đứng ngây người tại chỗ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ luống cuống.
Cô không hiểu, cô chỉ là một câu không muốn sinh con, sao lại khiến anh tức giận rồi.
Rõ ràng là cô không làm gì sai không phải sao?
Rõ ràng là anh cũng không muốn cô mang thai!
“Cô Quỳnh Anh, sao cô lại chọc tức cậu Hải rồi?” Quản gia Hoàng nghe thấy tiếng liền động đi tới, nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh thì hỏi một câu.
Nguyễn Quỳnh Anh cười cứng nhắc: “Tôi cũng muốn biết, sao tôi lại chọc tức anh ấy rồi.”
”Ôi…” Quản gia Hoàng lắc đầu, thở dài: “Nhưng mà cậu Hải cũng thật là, tính cách càng ngày càng kỳ lạ, trước đây đều không như thế này.”
Cậu Hải của trước đây, mặc dù tính cách không thể nói là tốt, nhưng cũng là người dịu dàng.
Nhưng từ bốn năm trước, Trần Vĩnh Hải đã hoàn toàn thay đổi, ngoại trừ với cô Yên ra, thì đều là thái độ lạnh nhạt với những người khác.
Thật không biết rốt cuộc là cô Yên đã vì cậu Hải làm những gì, mới khiến cho cậu Hải mãi không thay lòng với cô ấy như vậy.
“Cô Quỳnh Anh, về phòng nghỉ ngơi thôi, sắp bốn giờ rồi.” Quản gia Hoàng liếc nhìn đồng hồ rồi nói.
Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu theo bản năng, cất bước chân rời khỏi phòng ăn.
Cô trở về phòng, vốn tưởng rằng Trần Vĩnh Hải cũng ở đây, nhưng nhìn quanh một vòng, trong phòng ngoại trừ cô ra, hoàn toàn không có bóng dáng của Trần Vĩnh Hải.
Xem ra anh đã về phòng anh rồi.
Như vậy cũng tốt, anh đang trong cơn tức giận, bây giờ cô cũng không dám đối mặt với anh.
Ngáp một cái, sau khi Nguyễn Quỳnh Anh vào phòng tắm đánh răng lần nữa, nằm lên giường đi ngủ.
Ngày thứ hai, Nguyễn Quỳnh Anh bị đánh thức dậy, cô a hả một tiếng, từ trên giường ngồi dậy, bộ dạng vẫn chưa hoàn hồn.
“Thật đáng sợ…” Cô sờ sờ vào mặt mình, toàn là mồ hôi, tóc cũng bị thấm ướt.
Đêm qua cô nằm mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy cô nằm trên một chiếc bàn mổ, trên người toàn là máu, cô túm lấy tay áo của một bác sĩ, bảo anh ta cứu lấy con của cô.
Thế nhưng người bác sĩ kia lại lắc đầu nói không cứu được, đã không giữ được đứa trẻ nữa.
Sau đó cô thấy người bác sĩ đó, tiêm một liều thuốc mê cho cô, cô liền mất đi nhận thức.
Sau khi tỉnh dậy, đứa con đã không con, y tá bảo cô hãy kiềm chế đau thương, cô không có cách nào để chấp nhận, nhìn chằm chằm lên trần nhà giống như một kẻ ngốc, miệng liên tục nói hai chữ đứa con.
Giấc mơ đó, thật là quá chân thực, chân thực đến mức cô thậm chí còn có thể cảm nhận được nỗi đau đớn, cũng có thể cảm nhận được lúc ở trên bàn mổ, cảm giác kích động tuyệt vọng kia.
Giống như cô đã thực sự mang thai một đứa trẻ, rồi làm mất.
Hơn nữa cô còn nhớ mặt mũi của người y tá, và cách bày biện của căn phòng bệnh.
Vì đó chính là bệnh viện mà cô chữa trị ở nước ngoài, và người y tá chăm sóc cho cô.
“Cô Quỳnh Anh, cô tỉnh dậy chưa?” Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Nguyễn Quỳnh Anh hít sâu một hơi, khôi phục lại tâm trạng, lúc này mới trả lời: “Dậy rồi.”
“Vậy thì mau chóng xuống ăn cơm thôi, ban nãy bác sĩ Trần Cận Phong sai người mang thuốc đến.” Quản gia Hoàng ở ngoài cửa nói.
“Được.” Trả lời lại một tiếng, Nguyễn Quỳnh Anh cầm lấy nước ở đầu giường uống một ngụm, để bản thân không nghĩ đến giấc mơ đêm qua.
Sao cô có thể từng mang thai chứ.