Trong khi trong lòng của Nguyễn Quỳnh Anh đang cảm thấy bối rối thì mẹ Yến lấy từ trong túi xách ra một tờ chi phiếu rồi đẩy tới trước mặt cô.
“Đây là…”
“Trong đây có mười tám tỷ, tôi hy vọng cô cầm lấy nó và rời khỏi Vĩnh Hải !” Mẹ Yến khẽ hất cằm, vẻ mặt thì kiêu căng.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn tấm chi phiếu, khóe miệng của cô khẽ giật.
Loại tình tiết này hình như đã được diễn ở trên TV.
Nhưng mà người đưa chi phiếu lại không phải là mẹ của Vĩnh Hải mà là mẹ của Tô Hồng Yên.
Điều này hơi kỳ lạ.
“Thật là ngại quá bà Yến, tôi không thể đồng ý với bà.” Nguyễn Quỳnh Anh không nhận tờ chi phiếu.
Mẹ Yến nhíu mày: “Sao vậy, cô không muốn rời khỏi Vĩnh Hải sao?”
“Không phải.” Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ nhàng lắc đầu: “Mà là không đủ tiền.”
Mẹ Yến dường như không thể tin vào tai của mình, bà ta sửng sốt mấy giây rồi mới phản ứng được: “Cô còn chê ít tiền sao, ở đây có mười tám tỷ đó!”
“Tôi biết, nhưng mà thật sự là không đủ.” Nguyễn Quỳnh Anh vuốt tóc mai, vẻ mặt đắng chát: “Lúc trước khi tập đoàn Nguyễn thị xuất hiện khủng hoảng, hợp đồng mà tôi ký với anh Hải là một trăm tỉ.”
“Cái gì?” Mẹ Yến vỗ xuống mặt bàn.
Nhiều như vậy sao.
Một trăm tỉ, không phải là Trần Vĩnh Hải điên rồi đó chứ.
Quan hệ xã hội cấp cao của hội sở cũng không nhiều tới mức đó.
Mẹ Yến vẫn còn chưa hoàn hồn sau cú sốc, nhưng mà câu nói tiếp theo của Nguyễn Quỳnh Anh lại càng làm cho bà ta không thể nào tiếp nhận được.
“Một trăm tỉ chỉ là chi phí của giai đoạn đầu, sau này tôi lại yêu cầu anh Hải thêm một trăm tỉ nữa, vậy tôi nợ anh ấy tổng cộng là hai trăm tỉ, bà Yến nói xem làm sao tôi có thể đồng ý với bà chứ.”
Hai trăm tỉ đó, trừ phi hiện tại bán tập đoàn Nguyễn thị, nếu không cô sẽ không thể trả nổi.
Nghĩ đến đây Nguyễn Quỳnh Anh đẩy chi phiếu trả lại cho mẹ Yến: “Bà Yến, tôi thật sự xin lỗi, bà cầm số tiền này lại đi.”
Nhìn tấm chi phiếu bị đẩy trở lại, vẻ mặt nắm chắc thắng lợi trong tay của mẹ Yến rốt cuộc cũng lộ ra vẻ xấu hổ.
Tình cảnh này giống như một nhà giàu mới nổi đang khoe khoang là mình có tiền ở trước mặt nhà giàu có thực sự.
Mẹ Yến thậm chí còn cảm thấy trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh đang chế giễu bà ta.
“Thật sự là không ngờ cô Quỳnh Anh lại có giá trị đến như vậy.” Mẹ Yến lấy lại chi phiếu, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Nguyễn Quỳnh Anh khẽ giật khóe miệng.
Có giá trị?
Không, không phải cô có giá trị, mà là Trần Vĩnh Hải muốn cô không thể nào trả nổi.
Chỉ có như vậy thì anh ta mới có thể trả thù cô lâu dài.
“Nếu như bà thật sự muốn tôi rời khỏi anh Hải vậy thì bà có thể tự nói với anh ấy, tôi tin tưởng dựa vào tình cảm của anh ấy với cô Yên thì anh ấy sẽ đồng ý, chỉ cần anh ấy đồng ý thì tôi sẽ lập tức rời khỏi anh ấy.” Nguyễn Quỳnh Anh đứng dậy chân thành nói.
Những lời cô nói đều là thật lòng, cô thật sự yêu Trần Vĩnh Hải.
Nhưng cô chưa từng nghĩ cô và anh sẽ có kết quả.
Huống chi người mà anh yêu là Tô Hồng Yên, sớm hay muộn gì thì anh và Tô Hồng Yên cũng sẽ ở bên nhau, đến lúc đó cô sẽ trở thành người thứ ba đi ngang qua giống như Lê Diệu Ngọc mà thôi.
Hơn nữa so với thân phận tình nhân thì thân phận người thứ ba lại càng làm cho cô không thể nào tiếp nhận được.
Lời nói của Nguyễn Quỳnh Anh làm cho mẹ Yến cảm thấy không vui: “Cô thật sự có thể buông bỏ và rời khỏi Vĩnh Hải sao?”
“Nếu tôi không rời đi vậy thì cô Yên phải làm sao bây giờ?” Nguyễn Quỳnh Anh không trả lời mà hỏi ngược lại.
Trong nháy mắt mẹ Yến không thể nhìn ra rốt cuộc có phải là cô đang diễn trò hay không, bà ta lạnh lùng khịt mũi: “Tôi có nói cũng không có tác dụng, Vĩnh Hải sẽ không đồng ý.”
Tình cảm của Trần Vĩnh Hải đối với Tô Hồng Yên sao?
Người khác không thể nhìn ra nhưng bà là người đã sống mấy chục năm còn không nhìn ra được sao, đó không phải là yêu.
Mà Trần Vĩnh Hải chỉ xem Tô Hồng Yên như một sản phẩm để an ủi tâm lý mà thôi.
Trần Vĩnh Hải muốn tìm thấy bóng dáng của con nhóc họ Nguyễn này bốn năm trước ở trên người Tô Hồng Yên.
Từ đầu đến cuối người mà cậu ấy yêu chính là con nhóc họ Nguyễn này, chỉ là bản thân cậu ấy không nhìn thấy rõ mà thôi.
Cho nên nếu như cậu ấy đồng ý thì sao bà ta phải chạy tới đây chứ?
“Nếu như anh Hải không đồng ý vậy thì để cô Yên tự nói đi, tôi tin tưởng cô Yên có thể làm được, đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ cảm ơn cô ấy.” Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười.
Cô cũng muốn thoát khỏi cái thân phận tình nhân này.
Bây giờ càng ngày càng nhiều người biết cô là tình nhân của Trần Vĩnh Hải, có lẽ không bao lâu nữa tất cả những người trong giới thượng lưu ở Hà Nội đều sẽ biết.
Đến lúc đó họ sẽ chỉ xem thường cô, chế giễu cô, sỉ nhục cô, họ sẽ không còn hợp tác làm ăn với tập đoàn Nguyễn thị nữa, dù sao thì ai bảo chủ tịch hội đồng quản trị như cô lại tự nguyện làm tình nhân cho người ta chứ.
Cô thực sự không thoải mái với câu nói người phụ nữ bừa bãi kia.
Năm đó mẹ cũng đã nói Lê Diệu Ngọc là loại phụ nữ bừa bãi, cô chưa từng nghĩ bây giờ cô lại không khác gì với Lê Diệu Ngọc.
Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy tự giễu nhắm lại mắt, lúc cô lại mở mắt thì trong mắt đã trong sáng hơn.
“Bà Yến, nếu như không còn chuyện khác vậy thì tôi xin phép đi trước.” Dứt lời cô cầm túi xách đứng dậy rời đi.
Sau khi đi ra khỏi quán cà phê, Nguyễn Quỳnh Anh mờ mịt nhìn thành phố sầm uất ở bên ngoài, trong nháy mắt cô cũng không biết phải đi đâu.
Sau khi ở trên đường đi mà không có mục đích hai tiếng thì cô mới bắt một chiếc xe trở về biệt thự.
Vừa đi vào phòng khách, Nguyễn Quỳnh Anhđã nghe thấy âm thanh vui đùa ầm ĩ.
Đó là Tô Hồng Yên và Khánh Minh!
Họ ở đây vậy có phải Trần Vĩnh Hải cũng quay về rồi không?
Tô Hồng Yên phát hiện ra Nguyễn Quỳnh Anh đầu tiên, cô ta ngừng đùa giỡn với Khánh Minh quay lại cười: “Cô Quỳnh Anh, cô về rồi sao.”
Khánh Minh bỏ gối đầu qua một bên, giọng điệu ngả ngớn chào hỏi Nguyễn Quỳnh Anh: “Ôi, tình nhân nhỏ, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp, hai người cứ tiếp tục đi, tôi về phòng thay quần áo.” Nguyễn Quỳnh Anh cười với hai người sau đó đi thẳng lên trên lầu.
Cô vừa mới đi tới đầu cầu thang của lầu ba thì đụng phải Trần Vĩnh Hải ở phía đối diện đi tới.
Cái mũi của cô đụng phải lồng ngực cứng rắn của anh thì cảm thấy đau nhức, cô lùi về phía sau hai bước, suýt nữa thì ngã sấp xuống.
May là Trần Vĩnh Hải đưa tay giữ chặt cánh tay của cô thì cô mới tránh được.
“Mắt để ở đâu vậy?” Trần Vĩnh Hải khẽ quát.
Nguyễn Quỳnh Anh xoa chóp mũi: “Thật sự xin lỗi, tôi không ngờ anh lại đột nhiên đi ra.”
Trần Vĩnh Hải híp mắt, trong mắt lập tức dâng lên lửa giận.
Người phụ nữ này luôn luôn thích đổ lỗi cho người khác.
Trần Vĩnh Hải nhìn Nguyễn Quỳnh Anh đầy vẻ xem thường, anh đi qua người cô rồi đi thẳng xuống dưới lầu.
Mặc dù Nguyễn Quỳnh Anh hơi không hiểu sao anh lại nhìn cô như vậy, nhưng mà cô cũng không quan tâm nhiều, vì vậy cô mở cửa đi vào phòng.
Sau khi cô rửa mặt thay quần áo thì không có ở trên lầu mà đi xuống dưới lầu.
Thực ra thì cô không muốn đi xuống, cô không muốn đối mặt với ba người họ.
Nhưng cô không đi xuống lại không được, cô sợ họ cảm thấy cô không chào đón họ.
Nguyễn Quỳnh Anh quay trở lại phòng khách, từ xa cô đã nhìn thấy Tô Hồng Yên ngồi ở giữa Trần Vĩnh Hải và Khánh Minh, không biết họ đang nói gì mà lại vui vẻ như vậy.
Ngay cả vẻ mặt lạnh lùng của Vĩnh Hải cũng hiện ra nụ cười thản nhiên.
“Cô Quỳnh Anh cô cũng tới đây đi, chúng tôi đang thảo luận về chuyện xảy ra trong hai ngày nay ở nước ngoài, cô cũng tới đây nghe đi.” Tô Hồng Yên phát hiện Nguyễn Quỳnh Anh đứng cách đó không xa, cô ta cười tủm tỉm vẫy tay với cô.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Trần Vĩnh Hải thì khoát tay từ chối: “Không được đâu, tôi đi ra bên ngoài học chú Hoàng chăm sóc hoa.”
Cô tùy tiện tìm một lý do.
Cô chỉ muốn rời khỏi đây, rõ ràng là cô không thể tham dự vào bầu không khí của ba người họ.
“Phốc!” Khánh Minh đột nhiên cười, vỗ bả vai Trần Vĩnh Hải: “Vĩnh Hải, hóa ra không phải là cậu nuôi tình nhân nhỏ mà là nữ giúp việc, cậu tiêu nhiều tiền như vậy mà chỉ mua được một cô hầu gái, cậu là người đầu tiên đó ha ha ha.”
Trong mắt Tô Hồng Yên cũng xẹt qua ý cười nhưng trên mặt lại làm ra vẻ trách cứ: “Khánh Minh, anh đừng nói lung tung, cô Quỳnh Anh không phải là nữ giúp việc, đúng không Vĩnh Hải.”
Cô ta nhìn về phía người đàn ông ngồi bên tay phải.
Người đàn ông không quan tâm tới cô ta mà chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh bị anh nhìn như vậy thì cả người không được tự nhiên, cô kiên trì xê dịch bước chân: “Tôi...Tôi đi ra ngoài trước.”
“Đứng lại!” Cô vừa mới đi được một bước thì bị giọng nói lạnh lùng của Vĩnh Hải gọi lại.
Nguyễn Quỳnh Anh lập tức dừng lại nhìn về phía anh.
Cùng lúc đó hai người Tô Hồng Yên và Khánh Minh cũng nhìn về phía anh.
Vẻ mặt Trần Vĩnh Hải lạnh như băng, không thể nhìn ra tâm trạng của anh như thế nào, nhưng chỉ có mình anh biết có một mạch nước ngầm đang cuộn trào mãnh liệt ở dưới ánh mắt của mình: “Nguyễn Quỳnh Anh, tôi dùng tiền là để cô làm những việc đó sao?”