Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 120



Nghe ý tứ lộ ra trong lời nói của Nguyễn Trâm Anh thì, bí mật kia chẳng những liên quan đến một mạng người, mà còn liên quan đến cả anh.

Thật sự là anh càng ngày càng cảm thấy tò mò.

Nguyễn Quỳnh Anh từ phòng bếp đi ra, ngay sau đó đã phải đối diện với ánh mắt sáng rực của Trần Vĩnh Hải.

Cơ thể cô cứng đờ, cẩn thận nhẹ nhàng hỏi: “Cậu Hải, sao thế?”

“Tôi đang nghĩ, rốt cuộc thì cô đang lừa gạt tôi bao nhiêu chuyện.” Trần Vĩnh Hải vứt điện thoại xuống ghế sa lon, cũng không hề giấu diếm suy nghĩ của mình mà nói thẳng ra với cô.

Nguyễn Quỳnh Anh nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Tôi không có gì giấu diếm anh cả.”

Ngoại trừ nguyên nhân thực sự dẫn đến việc bọn họ chia tay lúc bốn năm trước, cùng với chuyện trị liệu ở nước ngoài, thì cô gần như không giấu anh chuyện gì nữa cả.

Nhưng mấy lời này rơi vào tai Trần Vĩnh Hải, thì lại khiến anh thấy vô cùng buồn cười, anh nhíu chặt lông mày, ánh mắt của anh lạnh như băng: “Có đôi khi, tôi thật sự bội phục khả năng diễn xuất của cô, có thể diễn vai ngây thơ vô tội đến mức xuất thần nhập hóa như vậy.”

Nếu như anh không tự mình điều tra ra được, năm đó đúng là vì người đàn ông của dòng họ Hy Nhĩ kia mà cô chia tay với anh…

Có lẽ anh sẽ thật sự tin những lý do mà Nguyễn Quỳnh Anh đưa ra, nhất là lý do cô bị nhồi máu cơ tim phải đi điều trị mà cô dùng để chia tay với anh.

Đúng vậy, bốn năm trước khi bắt đầu yêu nhau, cô đã diễn kịch cho anh xem, diễn thật như vậy, nếu không phải tới lúc chia tay cô để lộ ra khuôn mặt thật của mình, thì có lẽ anh thật sự không thể phân biệt được cô đang thật lòng hay đang diễn kịch với anh.

Có thể diễn cho tình cảm giả dối thành yêu thương ngọt ngào như thế, đúng là cũng khó cho cô.

Mà bây giờ cô vẫn còn đang diễn kịch, cái gì mà không có gì giấu diếm anh cả chứ.

Chuyện của dòng họ Hy Nhĩ, vì sao mà cô lại không muốn nhắc tới dù chỉ một từ!

Nghĩ đến điều này, trong mắt Trần Vĩnh Hải chợt thoáng qua chút ngang ngược, tay cũng tàn nhẫn xiết chặt thành nắm đấm.

Nguyễn Quỳnh Anh còn chưa phát hiện ra, nghe anh nói câu nói vừa rồi, cô vẫn cảm thấy mê mang không hiểu: “Cậu Hải, cái gì mà kỹ năng diễn xuất cơ?”

Cô thực sự không hiểu được anh đang nói cái gì.

Cô diễn cái gì chứ?

Trần Vĩnh Hải nặng nề cười hai tiếng, điệu cười lạnh lùng: “Tôi hỏi cô, cô có biết dòng họ Hy Nhĩ không?”

“dòng họ Hy Nhĩ?” Nguyễn Quỳnh Anh nghe vậy thì không hiểu ra sao, không hiểu tại sao đột nhiên anh lại hỏi cô vấn đề này.

Cái tên này, nghe có vẻ như là một dòng họ ở nước ngoài.

Ngoại trừ các dòng họ bản địa của Hà Nội, cùng một số dòng họ nổi tiếng hàng đầu cả nước, còn những dòng họ còn lại, thì cô thật sự không biết gì nhiều lắm, có rất nhiều cái tên cô chưa từng nghe ai nói qua, lại càng không nói đến những dòng họ ở nước ngoài.

Bất kể là nhà họ Nguyễn trước kia, hay là nhà họ Nguyễn ở hiện tại, thì cũng không có đủ tư cách để đi ra ngoài giao lưu kết bạn với những dòng họ ở nước ngoài.

Nghĩ đến chỗ này, Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu, cẩn thận trả lời anh: “Tôi không biết.”

Còn giả vờ!

Trần Vĩnh Hải nhếch đôi môi mỏng, trên gương mặt lạnh lùng cương nghị và tuấn tú là vẻ trào phúng nồng đậm.

Cô lại không biết dòng họ Hy Nhĩ ư?

Đó không phải là cái dòng tộc mà bốn năm trước cô không ngại vứt bỏ anh để dính vào sao?

Người đàn ông kia của dòng họ Hy Nhĩ, cũng chính là chồng chưa cưới lúc trước của cô, thế mà cô lại dám nói với anh là cô không biết.

Càng nghĩ, cơn tức giận trong lòng Trần Vĩnh Hải lại càng lớn, đôi lông mày nhíu chặt tới mức sắp dính vào nhau, gương mặt còn lạnh lùng hơn bình thường.

Anh đứng dậy đi tới, đưa tay nắm lấy cằm của cô, giọng nói trầm thấp: “Cứ tiếp tục giả vờ như vậy có được gì không? Nguyễn Quỳnh Anh, biểu cảm này của cô, thật sự khiến tôi cảm thấy rất buồn nôn!”

Lời nói vừa dứt, anh đã hung hăng hất cô ra, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, chán ghét lau lau đầu ngón tay của mình.

Sau đó, anh ném thẳng chiếc khăn đó lên mặt cô, quay người đi lên lầu.

Nguyễn Quỳnh Anh ngơ ngẩn đứng tại chỗ, mặc cho chiếc khăn tay rơi xuống đất.

Một lúc lâu sau, cô mới lấy lại được tinh thần, nhặt chiếc khăn tay lên, xiết thật chặt, nước mắt thi nhau rơi xuống.

“Cái gì chứ…”

Anh vốn là người như vậy, luôn luôn nói mấy câu mà cô nghe không hiểu, cô không hiểu rồi anh sẽ nói mấy lời sắc như dao cứa vào tim cô.

Cô thậm chí còn không biết rốt cuộc vì sao anh lại tức giận với cô, tại sao anh lại nói những lời như thế với cô.

“Cô Quỳnh Anh? Cô sao vậy?” Nghe thấy tiếng khóc, quản gia Hoàng vừa làm xong công việc của mình đi tới, ân cần hỏi thăm một câu.

Nguyễn Quỳnh Anh đưa tay quẹt vội nước mắt trên mặt, ép mình nở một nụ cười gượng gạo: “Không sao đâu ạ, có hạt cát bay vào mắt thôi.”

“…” Quản gia Hoàng hơi mấp máy môi, lý do này đúng là gượng ép quá.

Trong cái biệt thự này thì lấy đâu ra hạt cát chứ.

Có thể khiến cho cô đau lòng đến mức này, xem ra là cậu chủ lại làm chuyện gì rồi.

Trong lòng ông thở dài, quản gia Hoàng cũng không vạch trần lời nói của cô. Ông biết, đó là chút tự trọng còn sót lại của cô.

“Ra là vậy à, vậy cô mau đi rửa mặt đi.” Quản gia Hoàng xoa xoa đầu cô, hiền từ nói.

Nguyễn Quỳnh Anh vâng một tiếng, gật đầu, sụt sịt nói: “Cháu biết rồi, cháu đi đây.”

Cô bước nhanh như bay đến phòng rửa tay, ngẩng đầu nhìn bản thân mình trong gương vừa gầy yếu vừa xơ xác.

Quản gia Hoàng đau lòng than một câu: “Cô Quỳnh Anh lại gầy hơn rồi.”

Gầy sắp bằng một cây trúc đến nơi rồi.

Ông ấy vẫn còn nhớ rõ, mấy tháng trước, khi ông ấy vừa nhìn thấy cô, cô cũng không gầy như vậy.

Sau mấy lần ra vào bệnh viện, Nguyễn thị xảy ra chuyện, lại bị người khác hãm hại, còn bị cậu Hải làm cho đau lòng, không gầy mới là lạ.

Cứ tiếp tục như vậy, ông ấy lo rằng cô Quỳnh Anh sớm muộn cũng suy sụp không chống đỡ nổi nữa.

Nghĩ đến đây, quản gia Hoàng thở dài, lắc đầu rời đi.

Nguyễn Quỳnh Anh rửa mặt xong, đi ra khỏi toilet, cô ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, ánh mắt lấp lóe ánh sáng, sau đó lại ảm đạm đi về phía phòng bếp.

Cô phát hiện ra một điều, mỗi khi cô cho rằng mình đã hiểu được Trần Vĩnh Hải một chút rồi, thì anh sẽ lại một lần nữa phá tan sự hiểu biết của cô về anh.

Từ trong những lời nói khi nãy của anh, không khó để đoán ra rằng, ấn tượng về cô trong lòng anh, dường như là một người phụ nữ vô cùng dối trá.

Cho dù đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu mình dối trá chỗ nào, nhưng anh vẫn cho là như vậy, khiến cho cô cũng bắt đầu nghi ngờ chính mình, có phải bản thân cô chính là loại người như vậy hay không.

Nguyễn Quỳnh Anh chuẩn bị cơm tối xong xuôi xong, thì đồng hồ mới điểm bảy giờ tối.

Dưới sự cổ vũ của quản gia Hoàng, cô đi tới trước cửa phòng làm việc của Trần Vĩnh Hải, đưa tay gõ cửa hai lần.

“Mời vào.” Từ phía sau cánh cửa truyền ra giọng nói lạnh lùng của Trần Vĩnh Hải.

Nguyễn Quỳnh Anh hít vào một hơi, vặn tay nắm cửa ra, đẩy cửa đi vào.

Cô cũng không nhìn lung tung trong phòng làm việc, chỉ cúi đầu nhỏ giọng kêu: “Cậu chủ, cơm tối đa chuẩn bị xong rồi.”

Trần Vĩnh Hải đang gọi điện thoại, nghe thấy người tới là cô, anh bèn quay đầu nhìn lại: “Cô tới đây.”

Nguyễn Quỳnh Anh ngẩng đầu, sau khi chắc chắn là anh nói chuyện với mình xong, cô mới mang theo sự ngờ vực tới gần anh.

“Nghe.” Trần Vĩnh Hải ném điện thoại di động của mình lên mặt bàn trước mặt cô, sau đó gõ một cái lên bàn phím.

Căn bản là anh không quan tâm rốt cuộc cô có chịu nhận hay không, toàn bộ quá trình vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng như vậy.

Nguyễn Quỳnh Anh cũng không biết đến bây giờ anh đã hết giận chưa, nên cô cẩn thận nhìn anh một chút, sau đó nhìn chiếc điện thoại trước mặt mình một cái.

Mặc dù không hiểu vì sao anh lại bảo cô nghe cuộc điện thoại gọi đến này, chỉ có điều cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ cầm điện thoại di động lên nghe: “Xin chào.”

“Xin chào, cô Quỳnh Anh.”

Nghe thấy giọng nói này, Nguyễn Quỳnh Anh lập tức biết được đối phương là ai, chính là đồng chí cảnh sát giao thông đã tới vào buổi chiều.

Bây giờ cô không có điện thoại di động, cho nên người ta cũng chỉ có thể gọi tới số của Trần Vĩnh Hải.

Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt điện thoại theo bản năng, hơi có vẻ sợ sệt hỏi: “Là kết quả xử phạt vi phạm luật giao thông sao?”

“Đúng vậy.” Cảnh sát giao thông đáp lời.

Ngay sau đó, anh ta nói lại về những hình thức phạt cho cô.

Bởi vì cô đã vượt liên tiếp mấy lần đèn đỏ liền, lại còn chạy quá tốc độ trên tuyến đường giao thông chính, rõ ràng là hành vi cố ý, cho nên bọn họ quyết định treo bằng của cô.

Nguyễn Quỳnh Anh cười khổ chấp nhận hình phạt này, sau đó cô trả lại điện thoại cho Trần Vĩnh Hải: “Cậu chủ, mời xuống ăn cơm.”

Cô không nhắc tới chuyện mình bị xử phạt như thế, hẳn là Trần Vĩnh Hải cũng nghe thấy được.

Trần Vĩnh Hải bỏ điện thoại di động vào túi, ừ một tiếng, rồi tắt máy tính đi.

Trên bàn ăn, Nguyễn Quỳnh Anh giao lại chìa khóa xe cho quản gia Hoàng đang đứng bên cạnh.

Quản gia Hoàng vốn định bảo cô hãy giữ lại, dù sao thì đó cũng là xe mà cậu Hải đã tặng cho cô.

Nhưng sau khi nghe Nguyễn Quỳnh Anh giải thích xong, ông ấy đột nhiên không phản đối nữa, yên lặng nhận lại chìa khóa xe.

“Ngày mai bảo bộ phận nhân sự của công ty điều một người làm tài xế riêng cho cô ấy.” Trần Vĩnh Hải uống một ngụm canh, rồi đột nhiên mở miệng sắp xếp.

“Vâng cậu chủ.” Quản gia Hoàng cười ha ha đáp ứng.
Nguyễn Quỳnh Anh hơi ngạc nhiên, môi còn đang mấp máy thì đột nhiên nghe thấy âm thanh rất to vang lên bên tai.

Là điện thoại của Trần Vĩnh Hải.

Nguyễn Quỳnh Anh nuốt lại mấy lời muốn nói vào trong, dõi theo hành động mở điện thoại ra của anh, cũng không biết là cô nhìn thấy cái gì mà đột nhiên lại cười khẽ một tiếng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv