Bàn tay cầm đũa đột nhiên siết chặt lại, đôi mắt Nguyễn Quỳnh Anh tối sầm lại, trong lòng đã có những suy đoán.
Là Tô Hồng Yên.
Cũng chỉ có Tô Hồng Yên mới có thể khiến cho anh lộ ra nụ cười như vậy.
Mắt cô tối xuống, Nguyễn Quỳnh Anh dùng đũa lơ đễnh đưa miếng cơm vào miệng.
Trông biểu hiện bên ngoài giống như đang thờ ơ, nhưng thật ra cô vẫn luôn chú ý tới Trần Vĩnh Hải.
Thấy Trần Vĩnh Hải không ăn cơm, đặt đũa xuống và trả lời tin nhắn.
Nhìn thấy hình ảnh này Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy đau lòng, vị chua và chát dâng lên khiến cô gần như không thở nổi.
Quản gia Hoàng nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh không được ổn, liếc mắt nhìn về phía Trần Vĩnh Hải, liền biết cô có chuyện gì, thở dài một tiếng rồi hỏi: “Cô Quỳnh Anh, cô có muốn ăn thêm một bát nữa không?”
“Vâng.” Nguyễn Quỳnh Anh đưa bát qua.
Có lẽ bữa tối nay là do cô tự nấu, còn có Trần Vĩnh Hải cùng ăn, cho dù lúc này vì Tô Hồng Yên khiến trong lòng có chút khó chịu, nhưng cô vẫn ăn được khá nhiều.
Quản gia Hoàng đặt cơm ở phía trước Nguyễn Quỳnh Anh.
Cô cảm ơn và cầm đũa lên.
Quản gia Hoàng mỉm cười, hai mắt híp lại như đường chỉ: “Như vậy là phải rồi, cô Quỳnh Anh gầy quá, nên ăn nhiều hơn một chút.”
Cũng không biết là có ý gì hay không, chữ gầy này so với những chữ khác, giọng điệu dường như nhấn mạnh hơn một chút.
Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu nhìn xuống người mình rồi mỉm cười nói: “Không gầy mà, vẫn giống như ngày trước thôi.”
Cô thực sự không cảm thấy mình bị gầy.
Thấy Nguyễn Quỳnh Anh nói với vẻ không để tâm, Trần Vĩnh Hải nhướng mày liếc nhìn sang cô.
Cánh tay mảnh khảnh của cô để lộ ra ngoài, gần như chỉ to bằng ba ngón tay, dường như anh có thể ôm trọn bằng một tay.
Như vậy còn kêu không gầy sao?
Từ khi nào mà cô lại gầy như vậy, anh cũng không phát hiện ra.
Trần Vĩnh Hải mím môi, đôi mắt sâu thẳm giống như miệng giếng phẳng lặng, chỉ có anh mới biết dòng chảy ngầm đang cuộn trào mãnh liệt bên dưới.
“Chú Hoàng, ngày mai kêu Bảo Quốc sắp xếp một bác sĩ dinh dưỡng đến chăm sóc sức khỏe cho cô ấy.” Trần Vĩnh Hải nói với quản gia Hoàng nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Nguyễn Quỳnh Anh.
Quản gia Hoàng không khỏi cười lớn, gật đầu lia lịa: “Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ làm ngay.”
Quả nhiên, cậu Hải vẫn rất quan tâm đến cô Quỳnh Anh.
Nếu không cậu chủ đã không để tâm đến những lời vừa rồi của cô Quỳnh Anh rồi.
Nguyễn Quỳnh Anh không biết trong lòng quản gia Hoàng đang nghĩ gì, lúc này cô đang rất ngạc nhiên và không tin được những gì mình vừa nghe.
Lúc lâu sau, cô mới dần trở lại trạng thái bình thường, trong lòng cô trở nên hỗn loạn hỏi: “Cậu Hải, tại sao anh lại làm như thế?”
Tại sao lại đối với tôi tốt như vậy.
Vừa mời tài xế, lại mời bác sĩ dinh dưỡng.
Rõ ràng cô chỉ là một người tình, một người thay thế, anh hoàn toàn không cần làm những việc như này, hơn nữa việc này cũng nằm ngoài nội dung của hợp đồng.
Đột nhiên Trần Vĩnh Hải kéo ghế đứng dậy, lấy áo khoác ở sau ghế vắt lên cánh tay, nhìn xuống khuôn mặt Nguyễn Quỳnh Anh với nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
“Chỉ là không muốn mọi người nói tôi tiếc tiền không dám cho người tình.”
Nói xong cũng không nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, sải bước đi ra ngoài.
Quản gia Hoàng đưa tay ra nói lớn: “Cậu Hải, cậu muốn đi đâu? Cậu không ăn nữa sao?”
Vừa ăn được một lúc sao lại đi luôn rồi.
“Tô Hồng Yên tìm tôi có chuyện, tôi qua đó một chuyến.” Trần Vĩnh Hải nói nhưng không hề quay đầu lại, rời khỏi phòng ăn không một chút do dự.
Lúc này anh bị Tô Hồng Yên gọi đi, có lẽ tối nay cũng không quay lại.
Trong lòng giống như bị dao đâm, khuôn mặt đau đớn của Nguyễn Quỳnh Anh tái nhợt, hiện lên vẻ chua xót đau khổ.
Cô ôm lấy ngực, cố gắng thở gấp vài lần để giúp tâm trạng dần ổn định hơn.
“Cô Quỳnh Anh, cô không sao chứ?” Quản gia Hoàng đau lòng nhẹ nhàng hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh khẽ lắc đầu: “Tôi không sao.”
Chỉ là bị bỏ lại ở bàn ăn thôi, có thể xảy ra chuyện gì chứ.
Cô khịt mũi, nhìn xuống nửa bát cơm còn thừa lại của mình, tự dưng cô cũng không còn muốn ăn nữa.
Cô đặt đũa xuống rồi đứng dậy, quản gia Hoàng cau mày nói: “Cô Quỳnh Anh, cái này...”
“Tôi ăn no rồi, chú Hoàng, để họ thu dọn bàn đi.” Nguyễn Quỳnh Anh khẽ cười nói.
“Vậy chỗ thức ăn đều giữ lại sao?” Quản gia Hoàng ngập ngừng hỏi.
Ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh như không nỡ, những món ăn trên bàn còn chưa được dùng đến.
Cuối cùng cô nén lại, quay mặt đi, âm thanh lạnh lùng thờ ơ: “Mang đổ hết đi, giữ lại cũng không có ý nghĩa gì.”
Anh cũng không quay lại ăn nữa.
Nhìn theo bóng dáng Nguyễn Quỳnh Anh bước ra khỏi phòng ăn, quản gia Hoàng thở dài lắc đầu, gọi hai người giúp việc vào bắt đầu dọn bàn.
Nguyễn Quỳnh Anh trở về phòng và đi tắm, xem cuốn sách về thiết kế thời trang một lát thì cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Cô ngáp một cái, không chịu được cơn buồn ngủ bèn tắt đèn ngủ thiếp đi.
Nửa đêm mơ màng, cô lờ mờ cảm thấy vị trí bên cạnh mình trũng xuống, giống như có người lên giường, còn nằm đè lên người cô.
“Hưm...” Cô khó chịu khịt mũi, di chuyển cơ thể, muốn đẩy thứ đang đè lên người mình xuống.
Những thứ này giống như một tảng đá, cô không thể đẩy ra được, hơn nữa thứ này còn ấm ấm.
Đây có phải là một giấc mơ không?
Nguyễn Quỳnh Anh mơ hồ nhướng một bên mí mắt, dưới ánh đèn vàng mờ ảo phía đầu giường, cô nhìn thấy một người đàn ông đang chống trên người cô, một nửa cơ thể rắn chắc lộ ra trước mắt, làn da mịn màng bừng sáng quyến rũ.
Đây... Đây là...
Nguyễn Quỳnh Anh trong phút chốc đã tỉnh dậy, hai mắt mở to kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt: “Cậu Hải, anh trở về khi nào vậy?”
Đây không phải là mơ, trọng lượng rõ rệt trên cơ thể đã nói với cô rằng đây thật sự là Trần Vĩnh Hải.
Cô còn nghĩ rằng tối nay anh sẽ ở lại với Tô Hồng Yên, anh sẽ không về nhà.
Một niềm vui mờ nhạt ngập tràn trái tim cô, cả người Nguyễn Quỳnh Anh tràn đầy năng lượng với đôi mắt sáng ngời.
“Làm cô tỉnh rồi sao?” Trần Vĩnh Hải không trả lời câu hỏi của Nguyễn Quỳnh Anh mà nhìn cô chằm chằm, hỏi lại cô bằng một giọng khàn.
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: “Không”
“Đã tỉnh rồi thì tập thể dục với tôi một lát.” Trần Vĩnh Hải nhếch miệng nói rồi luồn tay vào trong chăn của cô.
Nguyễn Quỳnh Anh có chút kích động ấn tay của anh xuống, khuôn mặt đầy vẻ tội lỗi: “Cậu Hải, hôm nay không được.”
“Tại sao?” Trần Vĩnh Hải nheo mắt hỏi cô, càng không muốn rút tay về, để mặc cho cô giữ.
Nguyễn Quỳnh Anh quay đầu lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ khó xử: “Bởi vì, tôi đang trong kỳ kinh nguyệt....”
Trần Vĩnh Hải cau mày: “Còn mấy ngày nữa?”
Sau khi suy nghĩ, Nguyễn Quỳnh Anh nói ra một con số không chắc chắn: “Chắc là còn hai ngày.”
Trần Vĩnh Hải không nói gì, đôi mắt âm u nhìn cô không rời.
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Nguyễn Quỳnh Anh thấy không được thoải mái, lúc lâu sau anh mới thu lại ánh mắt.
Đúng lúc cô nghĩ rằng anh sẽ quay người bước xuống và bỏ đi.
Trần Vĩnh Hải nằm xuống bên cạnh cô, lấy chăn bông đắp cho cô.
Nguyễn Quỳnh Anh giật mình, sau đó hỏi anh: “Cậu Hải, anh không về phòng sao?”
Cô đang trong kỳ kinh nguyệt, anh nên về phòng mình ngủ chứ.
“Đây là nhà của tôi.” Trần Vĩnh Hải lần nữa đưa ra câu trả lời giống như trước bữa cơm tối.
Khóe miệng Nguyễn Quỳnh Anh co lại, cô không còn gì để nói.
Anh không đi, Nguyễn Quỳnh Anh cũng không đuổi anh, hai người lẳng lặng nằm trên giường, im lặng không nói gì.
Bầu không khí như đông cứng lại.
Cũng không biết đã được bao lâu, cho đến khi Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng từ người đàn ông bên cạnh.
Cô chớp mắt hỏi: “Anh ngủ say rồi à?”
Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ nhàng ngước mắt lên nhìn người đàn ông bên cạnh.
Nhưng người đàn ông đột nhiên mở to mắt, đôi mắt của anh như sáng lên.
Vừa lúc cô như chìm sâu vào trong đôi mắt u tối của anh.