“Không có gì, chỉ là bị một tên cướp cướp mất cái túi xách mà thôi.” Nguyễn Quỳnh Anh dùng mu bàn tay quẹt ngang khóe mắt một cái.
Cô không suy nghĩ gì nhiều mà nói ra luôn, nói thì nói thôi chứ cũng đâu làm gì được, chẳng lẽ còn trông cậy vào việc anh sẽ giúp đỡ cô sao?
Nghe thấy chút cảm xúc chán nản muốn buông xuôi trong giọng nói của cô, đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải không còn cười nữa, gương mặt anh có vẻ không vui.
Chẳng qua nghĩ lại lúc nãy mình nghĩ oan cho cô, cảm xúc không vui ấy cũng không còn nữa, vươn tay về phía cô: “Điện thoại.”
Giọng nói của anh cũng mềm mại hơn một chút, không còn sự lạnh lẽo cứng rắn như vừa nãy.
Nguyễn Quỳnh Anh hơi trố mắt kinh ngạc nhìn anh, sau đó cô mới nhớ ra là mình còn đang cầm điện thoại di động của Trần Vĩnh Hải, còn chưa trả lại cho anh.
Trong mắt cô chợt thoáng hiện sự ngượng ngùng, rồi cô dùng hai tay “dâng” điện thoại di động lên cho anh: “Tôi xin lỗi, đã nói là chỉ dùng mười phút thôi, bây giờ thì bị quá thời gian mất rồi…”
Lúc Trần Vĩnh Hải cầm lại điện thoại di động của mình, anh liếc nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa: “Vậy thì phải bù đắp lại thôi.”
Nguyễn Quỳnh Anh chợt đứng thẳng người theo bản năng: “Đền bù như thế nào?”
Ngay vào lúc cô cho rằng, anh sẽ đưa ra một yêu cầu quá đáng nào đó, thì đôi môi mỏng của anh lại hơi mở ra: “Đêm nay cô nấu cơm tối.”
“Hả?” Nguyễn Quỳnh Anh ngẩn ra.
Trần Vĩnh Hải lườm cô một cái, trong mắt là chút ánh sáng khó hiểu: “Sao nào, hình như cô có vẻ không được hài lòng?”
“Không có.” Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu xua tay.
Cô chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên mà thôi, cô còn tưởng rằng anh sẽ đưa ra mấy cái yêu cầu…
Dù sao thì trước kia cũng toàn là như vậy cả.
Cô khẽ ho một cái, sau đó vội vàng điều chỉnh lại mớ suy nghĩ rối loạn của mình, rồi nhìn người đàn ông một cách chăm chú, hỏi: “Cậu Hải, tối nay cậu muốn ăn gì?”
Cô không nấu được nhiều món, lỡ như anh muốn ăn món gì lạ, bây giờ cô hỏi thì sau đó cũng có thời gian để học qua một chút với các đầu bếp.
Trần Vĩnh Hải chỉ ngồi lướt điện thoại, không thèm ngẩng lên mà lạnh nhạt nói vói cô một câu: “Tùy cô, dù sao thì đồ cô làm cũng rất khó ăn.”
Sự ghét bỏ trong giọng nói của anh rất rõ ràng, không thèm che giấu một chút nào.
Nguyễn Quỳnh Anh nở một nụ cười cực kì miễn cưỡng, nhưng lại câm nín không nói nên lời.
Khó ăn mà còn muốn cô vào bếp nấu cơm, cũng không biết trong đầu anh đang nghĩ cái gì nữa.
Chỉ có điều, ai bảo người ta là ông chủ lớn chứ, nói một là một hai là hai.
Nguyễn Quỳnh Anh cười thầm một tiếng, tự rót cho mình một cốc nước, khóe mắt cô hơi liếc nhìn cốc nước của Trần Vĩnh Hải, thấy trong cốc của anh cũng không có nước, cô bèn lấy hết can đảm cầm cốc của anh lên, rót cho anh một cốc.
Toàn bộ động tác của cô đều được ghi lại trong mắt Trần Vĩnh Hải, nhưng anh không nói gì cả, tiếp tục lướt điện thoại.
Nguyễn Quỳnh Anh còn tưởng rằng anh sẽ trách cô tự tiện làm theo ý mình, nhưng thấy tình huống như vậy, hiển nhiên là cô đã lo lắng nhiều.
Trái tim của cô trở lại chỗ cũ, Nguyễn Quỳnh Anh bưng cốc nước kia của Trần Vĩnh Hải lên, muốn đặt lại vị trí vừa rồi anh để.
Mà đúng lúc này, Trần Vĩnh Hải cũng đưa tay lấy đồ của mình trên bàn trà, trên không chung, bàn tay anh đụng phải cốc nước mà Nguyễn Quỳnh Anh đang cầm.
“A!” Nguyễn Quỳnh Anh kêu lên một tiếng theo bản năng, cô không cầm chắc cốc nước trong tay, nên hơn nửa số nước trong cốc đổ ra ngoài, vẩy lên làm ướt người Trần Vĩnh Hải.
Gương mặt Trần Vĩnh Hải lập tức tối sầm xuống, toàn thân tỏa ra khí lạnh.
Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy gai gai đốt sống lưng, cô bị dọa cho giật mình, vội vàng buông cốc nước xuống đứng lên, rút mấy tờ khăn giấy lau lau cho anh: “Tôi… Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu, tôi chỉ…”
Bởi vì sốt ruột, cho nên càng giải thích thì lại càng không nói được rõ ràng.
Trần Vĩnh Hải nghe thấy phiền, bèn tránh khỏi động tác của cô, cầm lấy tờ giấy trong tay cô, tự mình lau cho mình.
Nguyễn Quỳnh Anh khép nép đứng ở bên cạnh, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt của Trần Vĩnh Hải, cô có thể tưởng tượng ra được, nhất định là rất đáng sợ.
Có lẽ bây giờ anh đang rất tức giận.
Anh vốn chán ghét cô, cho nên cô có làm gì thì cũng chẳng nên hồn.
Nguyễn Quỳnh Anh tự trách bản thân, vặn vẹo ngón tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ toàn là sợ hãi.
Trần Vĩnh Hải chú ý tới sự bất an của cô, trong đôi mắt sâu thẳm chợt xuất hiện chút ánh sáng kì lạ.
Anh bỏ đống khăn giấy vào thùng rác, hờ hững nói: “Hòa nhau!”
Vừa rồi anh hiểu lầm cô, lần này coi như là trả lại.
Nguyễn Quỳnh Anh mấp máy môi hỏi: “Cái gì cơ?”
Cô nghe vậy thì không hiểu lắm.
“Nghe không hiểu thì bỏ qua!” Trần Vĩnh Hải cầm lấy chiếc điện thoại mình vừa bỏ xuống, lạnh nhạt liếc cô một cái, sau đó lập tức không thèm để ý tới cô nữa.
Bầu không khí trở nên ngột ngạt.
Sau một lúc lâu, Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy khí lạnh quanh người Trần Vĩnh Hải cũng đã biến mất rồi, cô mới dám nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hình như anh không có ý muốn so đo với cô.
Nguyễn Quỳnh Anh nhéo tay mình một cái, nói: “Tôi xuống phòng bếp xem có cần giúp gì không.”
Nói xong, cô bèn đi về phía phòng bếp.
Với hoàn cảnh trước mắt này, thì cô vẫn nên rời đi trước thì hơn.
Ai biết liệu lát nữa anh có đột nhiên nổi giận với cô hay không, dù sao thì tính cách anh cũng thất thường khó đoán.
Thực ra sự chú ý của Trần Vĩnh Hải vẫn đặt trên người Nguyễn Quỳnh Anh, cho tới tận khi bóng dáng của cô biến mất sau chỗ ngoặt, thì anh mới tập trung lại vào chiếc điện thoại di động trên tay mình.
Anh nhìn cuộc gọi mới nhất trong lịch sử cuộc gọi, đôi mắt sắc sảo hơi u ám.
Với tính cách của người phụ nữ như Nguyễn Quỳnh Anh, thì bình thường không có việc gì cô sẽ không gọi điện cho hai mẹ con Lê Diệu Ngọc, bây giờ lại gọi điện thoại cho Lê Diệu Ngọc, mục đích là gì, anh cũng đoán được đại khái.
Cô nghi ngờ Lê Diệu Ngọc thuê người đi cướp túi xách của cô?
Nghĩ đến đây, Trần Vĩnh Hải bấm điện thoại, bắt đầu gọi đi.
“Nguyễn Quỳnh Anh, rốt cuộc là cô muốn cái gì hả, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, muốn biết thì tự đi mà hỏi, cô không thấy mình rất phiền à!” Ở đầu bên kia điện thoại, âm thanh kêu gào tức giận đầy phách lối của Nguyễn Trâm Anh vang lên, ong ong trong tai Trần Vĩnh Hải, khiến anh phải cầm di động ra xa.
“Là cô kêu người đi cướp túi xách của cô ấy sao?” Trần Vĩnh Hải lạnh lùng hỏi, giọng điệu khẳng định.
Nguyễn Trâm Anh im lặng mất mấy giây: “Vĩnh Hải?”
“Tôi hỏi cô, có phải là cô kêu người đi cướp túi xách của Nguyễn Quỳnh Anh không?” Trần Vĩnh Hải nhắm chặt mắt lại, kìm nén sự không kiên nhẫn của mình, lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Nguyễn Trâm Anh không những không sợ, ngược lại còn trở nên hưng phấn: “Thật sự là Vĩnh Hải sao, em còn tưởng là con… À không Nguyễn Quỳnh Anh kia chứ.”
Mặc dù cô ta đã kịp sửa lời, nhưng Trần Vĩnh Hải vẫn nghe thấy được.
Bàn tay cầm điện thoại di động của anh xiết chặt lại, đôi mắt vô cùng lạnh lùng: “Nếu như cô không nói, thì sau này cũng không cần nói nữa.”
Giọng nói của anh rất nhẹ, cũng rất lạnh, lạnh như băng sắc cứa vào trái tim người nghe.
Cho dù cách một chiếc điện thoại, Nguyễn Trâm Anh cũng đột nhiên phải rùng mình một cái, vội vàng thừa nhận: “Là… Là em.”
“Lý do.” Gương mặt của Trần Vĩnh Hải vô cùng bình tĩnh, nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
Đôi mắt Nguyễn Trâm Anh đảo như rang lạc: “Em chỉ không muốn để cho chị ta đi báo cảnh sát thôi.”
Xem ra người phụ nữ Nguyễn Quỳnh Anh kia không nhắc đến người đàn ông đeo khẩu trang với Trần Vĩnh Hải.
Như vậy cũng tốt, vừa hay lúc nãy người đàn ông đeo khẩu trang cũng mới liên hệ với vô ta, nói đừng tiếp tục để lộ anh ta với người ngoài, nhất là với Trần Vĩnh Hải.
“Nguyễn Trâm Anh, cô thật sự xem lời tôi nói chỉ như gió thoảng qua tai thôi đúng không?” Trần Vĩnh Hải nhếch miệng cười, nụ cười hung ác nham hiểm và lạnh lẽo, đôi mắt anh u ám đen thăm thẳm, giống như một hố đen có thể nuốt người khác vào.
Trong lòng Nguyễn Trâm Anh cảm thấy sợ hãi, nhưng nghĩ tới chỗ dựa của mình, cô ta lại quên mất sự sợ hãi đó, vẫn rất kiêu căng nói: “Vĩnh Hải, lời anh nói em chưa từng quên, anh nói không cho phép em ra tay với Nguyễn Quỳnh Anh, lần này em không ra tay với chị ta, em chỉ cướp đoạn ghi âm mà thôi, anh cũng đã đồng ý với em rằng trước khi biết được bí mật kia thì anh sẽ không tống em vào trại giam, cho nên em làm như vậy, thực ra cũng không sai đúng không.”
Trần Vĩnh Hải cụp mắt xuống, không đáp lời.
Bầu không khí cứ yên lặng một cách quái dị như vậy.
Cho đến hai phút sau, Trần Vĩnh Hải mới lên tiếng nói chuyện một lần nữa: “Tôi vẫn cho rằng cô rất ngu ngốc, không ngờ cô cũng có chút thông minh, hi vọng bí mật kia của cô có chút giá trị, nếu không thì tôi sẽ cho cô nếm trải cảm giác sống không bằng chết, dù sao thì trên thế giới này, người dám uy hiếp và khiêu khích tôi cũng không có mấy ai.”
Cuộc điện thoại kết thúc, gương mặt Nguyễn Trâm Anh trắng bệch, cứng đờ, bàn tay run run bấm gửi một tin nhắn đi, muốn những người ở nước ngoài nhanh chóng điều tra ra được bí mật năm đó của Nguyễn Quỳnh Anh.
“Bí mật ư…” Trần Vĩnh Hải nặng nề nói, ánh mắt anh thoáng nhìn qua phòng bếp, ánh mắt u ám sâu thăm thẳm.
Bốn năm trước, rốt cuộc thì Nguyễn Quỳnh Anh đã che giấu bí mật gì chứ?