Trong nhà bếp, có đủ mọi thứ, không chỉ được sắp xếp gọn gàng, mà còn sạch sẽ ,sáng bóng. Chỉ cần nhìn vào nó cũng đủ khiến mọi người muốn thể hiện tay nghề của mình. Trên thớt là những loại rau tươi vừa hái từ mặt đất, hương thơm của sương ngọt ngào mát mẻ.
Đỗ Tiêu rửa tay buộc chặt tạp dề. Cô lấy ra hai túi bột mì từ túi vải và đặt chúng vào nồi gốm đen với ánh sáng mờ nhạt. Sau đó, lại lấy ra hai quả trứng đập vỡ chúng, đổ vào nồi và bắt đầu nhào.
Các hành động lặp đi lặp lại rất đơn giản và nhàm chán, nhưng Đỗ Tiêu không hề tỏ ra lười biếng. Từ khi cô theo nấu ăn của ông ngoại, nhào nặn là một trong những kỹ năng cơ bản. Bạn vất vả bao nhiêu thì phần thưởng nhận lại cũng bấy nhiêu,quan trọng nhất là không được khinh thường.
Bột nhào càng lâu, thì mì sẽ càng ngon.
Cho đến khi bề mặt bột trở nên sáng bóng và mịn màng như bức tường bên trong của đồ gốm, Đỗ Tiêu mới dừng tay lại và phủ nó bằng một miếng vải trắng sạch. cô bắt đầu chế biến rau, hành tây và gừng được cắt thành miếng. Lấy ra các nguyên liệu, nấm màu nâu nhạt, nấm đen, ớt chuông đỏ được cắt thành những khối nhỏ, sắp xếp gọn gàng trên đĩa, những điều này vốn không hề khó, đầu bếp bình thường đều có thể làm dễ như trở bàn tay, tuy nhiên mặt cô lại vô cùng chuyên chú, bộ dáng tập trung tinh thần kia lại có mấy phần thành kính cùng thánh khiết.
Có tâm cùng vô tâm, là hai cảnh giới hoàn toàn khác nhau.
Đỗ Tiêu đối với trù nghệ, là cực kì nghiêm túc, nghiêm túc đến nổi khi cô làm đồ ăn cũng sinh ra cảm giác xúc động, đây lời của Lục Vân Tranh, còn Tô Nguyên thì lại nói trên người cô bao phủ ánh hào quang tinh thần.
Đây chắc chắn là một lời khen ngợi.
Đỗ Tiêu cũng không tự mãn vì điều này. Càng tận tâm nấu nướng, cô ấy sẽ càng trân trọng. Với thức ăn đơn giản, cô sẽ đợi cho đến khi nồi nóng và cho dầu vào, đặt gừng hành. Sau khi thơm, thì để thêm các nguyên liệu khác vào xào nấu. Khi chín, mở một nồi sứ bên cạnh và múc một vài muỗng nước dùng vào nó.
Xoẹt xẹt tiếng vang, âm thanh sôi sùng sục, mùi thơm tỏa ra bốn phía.
Nước dùng đã được nấu từ lâu. Những con gà được hầm suốt đêm qua. Súp cơ bản vốn rất ngon mà không cần gia vị, nước dùng màu trắng sữa rất hấp dẫn.
Ông ngoại thường nói rằng thức ăn được pha trộn với nhiều loại gia vị khác nhau không thể phản ánh các kỹ năng của một đầu bếp. Kỹ năng thực sự là cố gắng giữ hương vị ban đầu của các nguyên liệu để tối đa hóa sự thưởng thức của vị giác.
Làm như vậy còn có chỗ tốt, chính là vô cùng dinh dưỡng.
Do đó, đỗ Tiêu chỉ sử dụng một vài gia vị để nấu ăn, nhưng lại có thể để cho mỹ vị hiện ra phát huy vô cùng tinh tế.
Để làm ra cảnh giới này, thì đây chính là bản lĩnh.
Khi súp được đun sôi, cô bắt đầu nhào bột hết lần này đến lần khác, cho đến khi sợi mì trong tay dường như có sự sống và có thể kéo được theo ý muốn, sau đó cuộn mỏng, rắc một lớp bột, gấp và cắt đều nhau.
Lúc này , nước trong nồi cũng sôi lên, đem mì sợi bỏ vào, cầm đũa nhẹ nhàng khuấy động mấy lần, đợi đến khi sợi mì ngấm vị, cô vớt ra trong chén, đem bông cải nhỏ trang trí phía trên, rồi lấy trứng đã được kho từ trước, cắt đôi ra, bày ở bên cạnh cây cải dầu, màu đỏ của lòng đỏ trứng phảng phất lên, khiến người ta thèm ăn nhỏ dãi.
Cô chỉ làm ba bát, đặt ở bên trong khay, bưng ra ngoài.
Tơ Liễu không ăn sáng vào buổi sáng và luôn chỉ uống một ly sữa cho xong việc. Đỗ Tiêu cũng từng hỏi về điều đó khi còn nhỏ. Nhưng Câu trả lời lại giống như một lời nói dối thiện chí, và sau đó cô không hỏi thêm gì nữa.
Thật là thơm quá, ha ha ha, nhanh chóng mang đến đây ... Thấy Đỗ Tiêu đến, Kiều Đức Trí thậm chí không muốn chơi cờ, và vội vàng cất nó đi, giải phóng bàn để chờ bát mì của mình.
Tô Nguyên buồn cười lắc đầu, đỗ Tiêu nấu bữa sáng cũng không phải lần đầu, ông không thể thu liễm một chút bộ dáng thèm ăn này sao? Người ngoài nhìn vào, còn tưởng rằng ông nhịn đói tám đời … …
Kiều Đức Trí tiếp nhận mặt bát, đầu tiên là hít một hơi thật sâu, sau đó mới cảm thán nói, Tôi có thể làm gì? Tôi cũng rất thất vọng về bản thân mình. Sau khi ăn hơn mười năm, tôi vẫn thấy nó như lần đầu tiên, Lấy bát mì thường này, ít nhất một lần một tuần, nhưng mỗi lần tôi ăn, tôi có cảm giác ghét bị chậm trễ. Than ôi, đây thực sự là một căn bệnh, nhưng bất quá tôi không muốn trị , hahaha ... Nói xong , vùi đầu ăn, ăn đến nỗi không còn một chút nhã nhặn.
Tô Nguyên lại lắc đầu, cũng không nói gì nữa, dùng đũa cắp lên, đối Đỗ Tiêu gật gật đầu “Không sai, lần này ngọn lửa chính xác hơn lần trước, việc nhào có thể lâu hơn một chút. Và nước dùng, êm dịu và mặn này là đủ, nhưng lần tới cháu có thể hầm gà hai lần, canh ngọn nguồn thanh tịnh, nấu ra mặt có lẽ lại là một phen hương vị khác.
Đỗ Tiêu thụ giáo mà cười cười Vâng đi đến góc râm mát, lấy hai đĩa dưa chua tươi và chua ở đó, chỗ ấy bày biện một dải cái bình, đều là tự làm, có đồ chua, tương, còn có ủ rượu.
Khi cô trở về, lại nghe Kiều Đức Trí không thể tưởng tượng nổi biểu đạt bất mãn với ông ngoại cô, Mì đã làm ăn ngon như vậy, ông còn có thể tìm ra sai lầm ư? Ta dám đánh cược, Phổ Thiên hạ, cũng không có người nào có thể đem một bát mì đơn giản làm ra ngon như Đỗ Tiêu, ta vốn kén ăn, ông ngược lại tốt, so ta còn khó phục vụ hơn, không phải ta khen Đỗ Tiêu, ta cảm thấy nó hiện tại tay nghề so với ông năm xưa, còn tốt hơn nhiều … …
Nói tới chỗ này , thanh âm đột ngột dừng lại.
Tô Nguyên trên mặt lại không nhìn thấy một điểm khác lạ, cúi đầu ăn mì, tùy ý nói, Học không có tận cùng, sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân, đối với mình nghiêm ngặt, luôn luôn là tốt.
Đỗ Tiêu cười cười, Ông ngoại nói rất đúng, Kiều gia gia, lần sau cháu lại nấu mì cho người, nói không chừng người sẽ càng thích hơn.
Kiều Đức Trí nhất thời không biết nói cái gì cho phải, đưa tay sờ sờ tóc của cô, từ ái nói, Nếu là do Đỗ Tiêu làm, ta liền không có không thích, đợi lát nữa cơm nước xong xuôi, cùng gia gia đến phòng sách, qua mấy ngày chính là sinh nhật con, coi như là quà Kiều gia gia tặng con.
Vâng … …