Cơm nước xong xuôi , Đỗ Tiêu bưng bát đũa đến phòng bếp rửa, Kiều Đức Trí đợi đến khi không thấy bóng dáng cô nữa, đè thấp giọng nói với Tô Nguyên, Trong lòng ông cuối cùng là đang nghĩ cái gì? Chẳng lẽ ông cam lòng để tài năng của Đỗ Tiêu dần mai một sao?
Tô Nguyên nhìn về cánh đồng rau phía xa, cà tím sáng bóng, dưa chuột với những bông hoa vàng óng, mọi thứ thật rực rỡ, nhưng trái tim ông lại nghẹn lại Là vàng thì sẽ vẫn phát sáng, không có người có thể khiến Đỗ Tiêu mai một … …
Kiều Đức Trí tức đến hổn hển ngắt lời Hiện tại liền mai một, Đỗ Tiêu từ nhỏ liền có thiên phú nấu nướng, lời này thế nhưng là ông nói, ông nói rằng con bé được sinh ra vì điều này, nhưng kết quả thì sao?Con bé chỉ có thể nấu điểm tâm cho chúng ta, trong nhà hàng muốn cầm muôi cũng không có, hơn nữa trong học hành, Đỗ Tiêu rất thông minh, bằng không thì cũng không thi đậu đại học hàng đầu toàn quốc… …
Thấy người đối diện trầm mặc không nói, Kiều Đức Trí im lặng thở dài, Tô Nguyên này, tôi cũng không phải có ý quản chuyện gia đình ông, nhưng tôi chính là thấy đứa trẻ này quá đáng thương, con gái càng hiểu chuyện càng khiến người ta đau lòng, Đỗ Tiêu nhu thuận, hiếu thảo, Tơ Liễu dưỡng dục chi ân cũng tốt, ông dốc lòng tài bồi tình thầy trò cũng tốt, thế nhưng những năm qua con bé cố gắng báo đáp còn chưa đủ sao? Nói thật , năm ngoái, Tơ Liễu lấy sức khỏe mình ra ngăn con bé lại, tôi lại cảm thấy điều này không chính đáng, nhưng rốt cuộc cũng không liên tiếng, tôi biết, nhà ông cũng lo lắng vấn đề trong tương lại, nhưng là … … làm người không thể quá ích kỉ.
Câu cuối cùng hơi nặng.
Bất quá , Tô Nguyên cũng không có để ở trong lòng, mà là cười khổ nói, Ông nói đúng , làm người không thể quá ích kỉ, thế nhưng lão kiều này, ông nghĩ Tơ Liễu ngăn cản Đỗ Tiêu chỉ vì nghĩ cho bản thân ư?
Kiều Đức Trí nghe vậy không khỏi khẽ giật mình, Chẳng lẽ còn có ẩn tình gì khác? Hỏi xong , không đợi Tô Nguyên đáp lại, liền nói tiếp Hẳn là có liên quan đến thân phận của Đỗ Tiêu? Năm đó , ông mang theo Tơ Liễu đến Tử Thành tìm tôi, trừ việc khám bệnh cho Tơ Liễu, còn nhờ tôi giúp xử lí ổn thỏa thân phận của Đỗ Tiêu, trở thành một cô nhi được nhận nuôi, lúc ấy tôi hỏi ông, ông cái gì cũng không nói, chẳng lẽ … …
Tô Nguyên thở dài và cắt ngang sự nghi ngờ của Kiều Đức Trí, Lúc đó có phải ông nghi ngờ rằng Đỗ Tiêu là đứa con gái không thể lộ ra ngoài ánh sáng của Tơ Liễu phải không?
Kiều Đức Trí lúng túng hắng giọng Lúc đầu thật sự là nghĩ như vậy, nhưng lúc bắt mạch cho Tơ Liễu liền loại bỏ ý nghĩ ấy, cọn bé vừa đẻ non không lâu, lại trúng độc, làm sao có thể sinh hạ hài tử?
Tô Nguyên Thần sắc đau thương, Đúng vậy, cả cuộc đời này nó cũng không thể có đứa con của chính mình nữa, gương mặt kia cũng … … Thanh âm Tô Nguyên khàn khàn giống như đang kìm nén nỗi đau trong lòng, Con bé năm nay vừa mới bốn mươi mốt, nhưng nói ra ai tin tưởng?Lúc Đỗ tiêu vừa đưa đến nhà trẻ , lúc con bé đi đón Đỗ Tiêu, người khác đều tưởng lầm con bé là bà nội đỗ tiêu, từ đó về sau, con bé liền không đi nữa … …
Kiều Đức Trí nghe trong lòng cũng chua xót động viên Đều đã qua rồi chúng ta phải tiến về phía trước. Mọi người luôn sống trong ký ức. Có gì vui chứ? Trên thế gian này, vốn không có vấn đề gì lớn hơn ngoài sự sống và cái chết.
Tô Nguyên lắc đầu: Tơ Liễu không thể vượt qua rào cản đó. Cuộc sống của con bé đã bị hủy hoại hoàn toàn bởi bọn họ. Làm sao nó có thể bước tiếp nữa chứ? So với còn sống, bây giờ nó sống không bằng chết, nó sớm muộn cũng muốn trở về.
Kiều Đức Trí mặt hơi biến sắc, Trở về báo thù?
Tô Nguyên tay nắm thành quyền, Chí ít cũng phải đòi cho mình một cái công đạo, lão Kiều, ông không cần khuyên tôi, tôi năm nay bảy mươi, còn có mấy năm có thể sống nữa? tôi biết những người kia không dễ đắc tội, tôi cũng không quyền gì, nhưng năm đó con bé bị hủy hoại mà tôi lại không làm tròn bổn phận của người cha, bây giờ, tại Tử Thành kéo dài sự sống hai mươi năm, tôi cũng nên vì nó mà làm chút chuyện.
Kiều Đức Trí nhíu mày hỏi, Đến cùng là ai hại Tơ Liễu?
Tô Nguyên nhắm mắt lại, Ông vẫn còn chưa hiểu rõ, tôi không muốn liên lụy nửa đời sau của ông không được thanh tĩnh, nhưng ông yên tâm, tôi cũng sẽ không làm chuyện trái với luân thường đạo lý, đứa trẻ kia là đứa trẻ tốt, tương lai có thể kế thừa y bát của ông.
Kiều Đức Trí mày nhíu lại càng sâu, Còn Đỗ Tiêu thì sao?
Tô Nguyên trầm mặc.
Kiều Đức Trí phức tạp hỏi, Có phải người thân ruột thịt của Đỗ Tiêu ở đế đô không? Người đó có phải cùng người làm tổn thương Tô Liễu có quan hệ? Tôi không nghi ngờ tình cảm của gia đình ông với con bé, nhưng trong chuyện đó có phải còn ẩn ý gì khác … …
Nói chưa hết lời, Kiều Đức Trí đột ngột im lặng.
Tô Nguyên cúi đầu xuống, Tôi không biết, lão Kiều, tôi vốn không biết rõ thân phận thực sự của Đỗ Tiêu, tôi hỏi qua Tơ Liễu, con bé cũng không nói rõ ràng, nó năm đó trải qua tổn thương kia, nhất thời nghĩ quẩn, lúc chạy đến vùng ngoại ô muốn nhảy sông tự vận, nhặt được Đỗ Tiêu, Đỗ Tiêu được đặt ở trong một cái giỏ để trôi trên dòng sông, đồ vật để chứng minh thân phận ở trên cơ thể cũng không có, chỉ ở trên tấm chăn quấn con bé có mười chữ viết bằng máu, đế đô nguy hiểm, báo lại cũng vô dụng, đi được càng xa càng tốt, chữ viết kia rất lộn xộn, có thể thấy được tình huống của người kia lúc đó vô cùng nguy hiểm.
Kiều Đức Trí không đồng ý trả lời Vậy cũng không thể cứ như vậy không rõ ràng nhận nuôi con của người khác? Nhỡ đâu sau này cha mẹ ruột của Đỗ Tiêu vượt qua nguy hiểm muốn tìm lại thì sao? Chúng ta che giấu như thế chả phải cắt đứt duyên phận tình mẫu tử của bọn họ sao?
Tô Nguyên thần sắc mông lung Sẽ không đoạn, lúc ấy Đỗ Tiêu trên thân mang một khối ngọc, khắc lấy tảng sáng hai chữ, ngọc thạch kia là cực kì trân quý dương chi ngọc, có thể thấy được gia thế của con bé không hề tầm thường, tôi lúc ấy suy đoán, chắc là gia tộc con bé bị trả thù, cho nên lúc này mới miễn cưỡng buông tay, buông tay không phải vứt bỏ, mà là cho con của mình một con đường sống, đối với cha mẹ con bé, nếu như còn sống, cũng muốn bảo vệ con bé thật tốt, chắc chắn họ đang cố gắng tìm con bé về, nhưng tôi lại không thể chủ động nói ra danh tính của con bé … …
Kiều Đức Trí giật mình, tiếp lời “Bởi vì ông không chắc rằng tình trạng nguy hiểm của cha mẹ Đỗ Tiêu đã được giải quyết hoàn toàn, phải không? Vạn nhất không có giải quyết, đó chính là đem Đỗ Tiêu đặt vào trong nguy hiểm.
Tô Nguyên gật gật đầu, rồi tự cười nhạo mình Cũng không hoàn toàn là như thế, tôi cũng có một chút ích kỉ, nhìn Đỗ Tiêu ở bên cạnh mình lớn lên, tôi đã sớm coi con bé là cháu ruột, chỉ cần vừa nghĩ tới có ngày con bé sẽ quay về với cha mẹ ruột của mình, tôi liền … …
Nói , ông vỗ lồng ngực của mình Chỗ này tôi rất khó chịu, giống như cháu mình bị cướp đi, tôi biết mình không nên nghĩ như thế, nhưng tôi chính là nhịn không được.
Kiều Đức Trí vỗ vỗ bờ vai của Tô Nguyên, buông tiếng thở dài, Nhưng điều gì đến cũng sẽ đến, chúng ta không nên tự ý quyết định cuộc sống của Đỗ Tiêu, con bé lớn rồi, cuộc sống của nó nên do nó phụ trách.
Tô Nguyên trầm mặc nửa ngày, rốt cục đưa một cái quyết định trọng đại, Ông nói đúng , điều gì đến cũng sẽ đến, tôi có thể trốn tránh cả một đời, nhưng tôi cũng không muốn con bé với Tơ Liễu cũng phải trốn tránh cả đời như thế, lão Kiều này, ta muốn về đế đô.
Lúc nói ra lời này, Kiều Đức Trí vành mắt nóng lên, ngoài miệng lại bị đả kích kêu lên, Vậy từ nay về sau tôi không thể ăn đồ ăn do Đỗ Tiêu làm ư? Tôi sống còn có niềm vui gì nữa chứ?
Tô Nguyên mắt rưng rưng, lại cười nói, Vừa vặn trị bệnh thèm ăn cho ông. Nói xong , đứng lên, chắp tay sau lưng chậm rãi đi ra ngoài, eo có chút cong, bước chân nặng nề vô cùng.
Kiều Đức Trí há hốc mồm, lời an ủi cũng không nói nên lời.