Đỗ Tiêu sau khi cúp điện thoại, im lặng ngồi trên giường một lúc, sau đó liền ổn định tinh thần coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, rửa mặt, thay quần áo, mười mấy phút sau, một mỹ nữ xinh đẹp dịu dàng bước ra từ cánh cửa, nhẹ nhàng thanh tao lịch sự như một đóa thủy tiên.
Cảm giác thoải mái dễ chịu từ vải bông truyền đến, phiêu dật động lòng người, nhan sắc kia còn muốn trong trẻo sạch sẽ hơn bầu trời xanh, trên cổ tay trắng nõn đeo một chiếc vòng ngọc bích xanh lục, tóc dài đen nhánh đến eo, buộc hờ hững trên chiếc lưng mảnh khảnh, cho dù là không thấy mặt, thì sự quyến rũ này cũng đủ khiến cho người ta phấn khích.
Lại nhìn vào khuôn mặt kia, chính là nhìn mà than thở.
Lục Vân Tranh hình dung rất chuẩn xác, nói Đỗ Tiêu tựa như đại sư dưới ngòi bút tỉ mỉ miêu tả bằng nét mực họa, không có mang màu sắc quá rực rỡ, cũng không có mang nhiều nét cong tỉ mỉ, thoạt nhìn, người ta sẽ tưởng rằng vẻ đẹp đơn thuần như vậy sẽ không gây ra lực sát thương nào, hoặc cũng không tin rằng chỉ một ánh nhìn cũng sẽ khiến cho trời đất rung chuyển, nhưng lại không biết rằng đó lại là cảnh giới cao nhất để nắm bắt trái tim … … Không một tiếng động không một âm thanh, nhưng đủ để cho người khác bất giác chìm sâu vào trong đó, đợi đến lúc hoàn hồn thì sớm đã không thể tự kiềm chế mình.
Nhan sắc xinh đẹp chính là vũ khí lớn nhất của người phụ nữ, thế nhưng Đỗ Tiêu lại không biết, còn nhớ lúc đi học,các cô gái xinh đẹp khác luôn thích thể hiện vẻ đẹp của mình một cách công khai hoặc tinh tế, như một con khổng tước xòe đuôi, nhất định phải khiến mọi người dừng lại trầm trồ và thưởng thức để thỏa mãn sự kiểu ngạo trong bản thân mình, sau đó lại dương dương tự đắc khen đó là do trời cao ưu ái, nhưng bản thân Đỗ Tiêu lại ngược lại cô chọn cách tránh xa.
Không phải ra vẻ thanh cao, mà là từ trong xương cốt coi thường, sự coi thường này, làm cho họ chán ghét, muốn so đo nhưng lại sợ mình là người vô cơ gây chuyện, còn người ta căn bản nửa điểm cũng không để ý tới.
Vì thế, liền có người than thở rằng cô tựa như đóa hoa lan trong thung lũng trống rỗng, một mình trầm tĩnh ưu nhã mỹ lệ, không tranh chấp với đời.
Bước ra khỏi phòng , chính là khu vườn nhỏ, thiết kế vuông vức, bố trí thanh nhã độc đáo, bên trong góc nhỏ những bông hoa xinh đẹp đang thi nhau đua sắc, còn có một ao nước, những con cá bên trong đang tung tăng bơi lội, cô tự tay dựng nơi hóng mát riêng cho mình, bên trên phủ đầy dây nho, dây leo hạ, bày biện đơn giản một cái bàn thưởng thức.
Từng ngọn cỏ bông hoa ở đây đều khiến cô yêu thích, người khác có lẽ sẽ hướng tới thành phố lớn phồn hoa xa hoa sang trọng, thì cô lại cảm thấy, được ngồi ngắm trời ngắm mây mới là điều mình muốn, an tâm, lại thanh tĩnh.
Chỉ trừ … … không thể thể hiện trù nghệ.
Thở dài , Đỗ Tiêu đi qua viện, mở cánh cửa nhỏ ở bên tường đi qua sân khác, đó là sân sau của Xuân đường, Cùng Xuân là một tiệm thuốc trải dài trên đường Thiên Tầm, cùng với nhà cô tạo thành cái danh Thiên Đường, hai nhà làm hàng xóm hơn hai mươi năm, quen thuộc đến nỗi trên tường làm một lối đi nhỏ, thuận tiện đi ra đi vào.
Lúc này , trong sân viện, hai lão gia tử đang uống trà đánh cờ, chung quanh là bụi cây trúc, xanh tươi ướt át, chỗ xa hơn, là một vườn rau, bên trong vườn trồng trái cây rau quả mọc đến vui người.
Ông ngoại ! Kiều gia gia! Đỗ Tiêu thân mật chào hỏi, đến gần, lại giận trách, Buổi sáng bụng rỗng uống trà đặc vốn không tốt cho dạ dày, tại sao hai người lại quên chứ? Kiều gia gia, bản thân người chính là đại phu, chuyện này vốn biết rõ rồi mà vẫn phạm phải, tội thêm một bậc.
Nói xong,rất tự nhiên thay thế trà của hai người thành nước trắng.
Thấy thế , Kiều Đức Trí chẳng những không buồn, ngược lại ha ha cười lên cảm thán nói, Tô Nguyên này, ông nói ta tự do phóng khoáng cả cuộc đời, cuộc đời phiền nhất là có người quản, nhưng mỗi lần nghe Đỗ Tiêu nói, tại sao trong lòng cứ có cảm giác thoải mái nhỉ?
Nghe vậy , Tô Nguyên không có đáp lại, mà là từ ái nhìn Đỗ Tiêu hỏi, Cháu đấy tại sao lại dậy sớm như vậy? Ngủ không ngon à?
Đỗ Tiêu lắc đầu, trên mặt nhìn không ra có điều gì kì lạ Cháu ngủ rất ngon ạ, chính là buổi sáng nói chuyện với Vân Tranh một lúc, cậu ấy nghỉ hè định ở lại Đế Đô làm thêm, tạm thời không trở lại.
Tô Nguyên không hỏi tiếp, sự thật như thế nào, ông đã sớm rõ ràng không phải sao? Đè xuống bất đắc dĩ trong lòng, nói thêm vài lời Nghỉ hè làm thêm là rất tốt, nhưng chắc Đế Đô rất khó tìm việc đi? Thế nha đầu Vân Tranh định tìm việc gì?
Đỗ Tiêu rất tự nhiên trả lời Trong một nhà hàng mở cửa suốt hai mươi giờ, cậu ấy lại trực ca giữa đêm đến sáng, có chút vất vả, bất quá tiền lương coi như không tệ, nghe cô ấy nói, ông chủ là người rất tốt, hiền lành không làm khó nhân viên.
Tô Nguyên gật gật đầu, nhìn xa xăm một chút Vậy là tốt rồi … …
Kiều Đức Trí hắng giọng, cười mắng, Vân Tranh nếu như ở lại Đế Đô, ngày sau chắc chắn sẽ không trở về, thằng nhóc kia trong mắt liền không có người khác, cả ngày bám lấy Vân Tranh, hết lần này tới lần khác đều ngu ngốc, không biết cách theo đuổi người ta, những năm này, Vân Tranh cũng không có nhìn trúng nó, ta nhìn thằng nhóc đó tám phần là cái cô độc mệnh, cùng lão tử đồng dạng, trong số mệnh liền không có trái đào hoa nào… …
Tô Nguyên hoàn hồn, không tán thành Nếu Trời ban đứa trẻ ưu tú như vậy mà tình duyên dang dở, thì đây chính là ông trời mắt mù, hai người chỉ là duyên phận còn chưa tới,ông gấp cái gì?
Kiều Đức Trí lẩm bẩm âm thanh, rơi xuống một câu.
Tô Nguyên lập tức phản kích.
Đỗ Tiêu không có xen vào chủ đề của hai người, thấy hai người lại trên bàn cờ chém giết, quay người đi đến phòng bếp.
Điểm tâm của hai người vẫn là do cô chuẩn bị, đây cũng là thời điểm duy nhất cô có thể thể hiện trù nghệ của mình, giữa trưa với buổi tối đều ở trong nhà ăn Thiên Đường, mà người nấu nướng lại chính là mẹ cô, còn cô chỉ có thể phụ giúp.
Kỳ thật , tay nghề nấu nướng của Tơ Liễu cũng rất tốt, nếu không, cũng sẽ không duy trì Thiên Đường tốt như vậy suốt hai mươi năm qua, khách hàng quen rất nhiều, cũng không ít người nghe danh tiếng mà đến, chỉ là, nhiều năm như vậy, Thiên Đường cũng chỉ là một nhà hàng nhỏ, tiếng tốt xấu đều nhiều vô kể, Tơ Liễu cũng sẽ không nghĩ đến việc mở rộng quy mô, món ăn trong thực đơn cũng không quá mới mẻ, chỉ là yên bình ở nơi này.
Mỗi lần đỗ tiêu ăn thức ăn do mẹ cô làm, luôn có cảm giác chưa trọn vẹn, khách bình thường tất nhiên là sẽ không phát hiện được, vì hương vị của nó đủ thỏa mãn vị giác, nhưng cô biết rõ, những món ăn đó thiếu nhất là tình cảm.
Ông ngoại cô từng nói, muốn làm một đầu bếp chân chính, chỉ có tài năng thì vẫn còn thiếu rất nhiều, Trong một món ăn, chỉ bằng cách lấp đầy tâm trí, cảm xúc và thậm chí cả tâm hồn của mình, món ăn này mới hoàn hảo. mới có thể xưng là nhân gian mỹ vị.
Nhưng những món ăn của mẹ cô làm, lại thiếu cái linh hồn trong đó.
Tâm ý , nhìn không thấy, sờ không được, nhưng Đỗ Tiêu tuổi còn trẻ, lại sớm đã am hiểu chân lý sâu trong này, từ lúc tiến vào phòng bếp, con người cô đã dần thay đổi, giống như là vị tướng quân dũng mãnh hiện ngang ra trận, còn nơi này lại chính là chiến trường.