Đỗ Tiêu nằm ở trên giường nhưng không hề buồn ngủ, trong đầu nhiều lần hiện lên bộ dáng chật vật của mẹ mình sau khi thoát khỏi cơn ác mộng, sở dĩ chuyện như vậy đã không còn là lần một lần hai nữa, mà nó đã xuất hiện trước khi cô có nhận thức rồi.
Nhưng mặc cho Đỗ Tiêu có cố gắng hỏi thế nào, mẹ cũng không chịu nói.
Cô cũng đã từng hỏi ông ngoại, nhưng ông ngoại cũng chỉ trầm mặc, thần sắc đau thương, cho nên cũng không đành lòng hỏi, nhưng có một điều cô chắc chắn khẳng định được, bí mật mà mẹ giấu bao nhiêu năm qua, có liên quan đến người xưa.
Mà chuyện này, lại chính là bị kịch.
Nước mắt , hãy để nó rơi xuống, chữa lành đi vết thương kia, đừng tưởng rằng mất đi quý giá nhất, mới khiến cho hôm nay lãng phí … … Gối đầu bên cạnh, tiếng chuông quen thuộc vang lên, nhưng Đỗ Tiêu lại không vội mà trả lời, im lăng lắng nghe giai điệu tiếp theo.
Ước mơ của tôi nói rằng đừng ở lại mà chờ đợi, hãy để ánh sáng phản chiếu những con ngươi đẫm nước mắt, phản chiếu cầu vồng tôi muốn đi và dẫn tôi lên bầu trời nơi có em, bởi vì em là giấc mơ của tôi ...
Mãi cho đến khi nghe đến đó, cô mới nghe máy, quả nhiên, người bên kia bắt đầu lải nhải Tớ nói này Đỗ Tiêu, cậu không thể nghe máy sớm hơn được à? Nhất định phải nghe hết nhạc chờ sao? rõ ràng thích nhất mấy câu cuối, thế tại sao không xóa mấy câu trước đi, để thế rất tốn thời gian, may mà tớ có tính kiên nhẫn, chứ nếu như là người khác, còn tưởng rằng cậu không cầm máy đâu… …
Đỗ Tiêu lặng lẽ mỉm cười, vốn đã quen thuộc tính khí của cô bạn mình, trực tiếp hỏi, Cậu sớm như vậy đã tìm tớ, có chuyện gì không?
Người bên kia cảm giác như đang đánh vào bông, bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, buồn bã oán than Không có chuyện gì thì không thể tìm cậu à? Cậu còn coi tớ là bạn thân,chị em tốt không đấy? Tớ thân ở nước ngoài, liền không phải vì tớ quá cô đơn không nơi nương tựa cho nên muốn tìm cậu tâm sự hay sao?
Nói tiếng người .
Hu hu hu , anh quả nhiên không còn yêu em nữa, chẳng phải em mới rời xa anh có một năm sao, lúc ăn tết chúng mình đang còn ân ái bên nhau mà? Nói , có phải hay không anh giấu em đi tìm tiểu cô nương khác … …
Người bên kia chính là đang tấu hài, mấy lời sến súa này mà cũng nói được, lời nói xúc động diễn cảm dạt dào, Đỗ Tiêu dở khóc dở cười, ngồi dậy, hắng giọng, Lục Vân Tranh, đủ rồi, mau nói, cuối cùng là có chuyện gì, tớ còn phải chuẩn bị đi giúp ông ngoại cùng Kiều gia gia chuẩn bị đồ ăn sáng đây.
Nghe vậy , Lục Vân Tranh mới không trêu chọc cô nữa, đè thấp giọng nói thần thần bí bí trả lời, Đỗ Tiêu, nói cho cậu một việc lớn, tớ cũng là mới nghe từ miệng ông chủ, kích động cao hứng, chỉ muốn bay thẳng về tử thành nói cho cậu biết… …
Đỗ Tiêu hiếu kì hỏi, Chuyện lớn gì ? Mặc dù cô vốn biết tính tình phấn khích của bạn mình, ngay cả một vấn đề nhỏ cũng có thể khiến cô phấn khích, nhưng gọi trong khoảng thời gian này chắc chắn không phải là chuyện có thể nói đùa. .
Quả nhiên … …
Kinh đô muốn tổ chức cuộc thi về ấm thực, quy mô lần này rất lớn, tiền thưởng rất nhiều, vàng cũng rất hiếm, có thể nói là hiếm thấy trên đời, những đầu bếp nổi tiếng đều đến tranh tài, tất cả đều là người trong nghề nha, không chỉ nhắc đến đầu bếp thôi đâu, điều khiến người tớ hào hứng nhất, đó là Đông Phương gia, Tần gia sẽ cử người làm giám khảo trong trận chung kết, a a a, còn có Yến gia, gia tộc giàu nhất cả nước, đại gia tộc hào môn xếp thứ nhất, nghe nói cũng sẽ lộ diện, đó chính là nam thần trong lòng tớ, cái này không phải mỹ thực tranh tài, nói đúng hơn phải là lễ hội sắc đẹp mới đúng, không được, nếu nói thêm nữa, tớ sẽ không chịu nổi phấn khích mất … …
Một bên giọng hét phấn khích của Lục Vân Tranh cứ thế vang lên, còn một bên Đỗ Tiêu lại bình tĩnh như nước, Cậu biết đấy, những chuyện này vốn không có liên quan đến tớ.
Nghe vậy , Lục Vân Tranh bừng tỉnh tại sao lại không liên quan chứ? Cậu thích nhất là nấu ăn không phải sao?, Hơn nữa tay nghề cậu tốt như vậy, như xuất quỷ nhập thần ấy, nếu như cậu tham gia, chắc chắn vị trí quán quân sẽ thuộc về cậu … …
Đỗ Tiêu trầm mặc.
Lục Vân Tranh nghĩ đến cái gì, sau đó liền phản ứng, Đỗ Tiêu, tại sao dì Liễu không cho cậu thể hiện tài nấu ăn, rõ ràng cậu có bản lĩnh như vậy, nhà cậu cũng đã mở nhà hàng, nhưng mẹ cậu chỉ cho cậu làm phụ bếp, chính là không để cậu tay cầm muôi, sao lại như vậy nhỉ? Nếu như cậu vào bếp, nhà hàng nhà cậu chắc chắn sẽ trở thành thiên đường ẩm thức nổi danh khắp Tử Thành, thế vì cớ gì mẹ cậu lại ngăn cản?
Nói đi nói lại, trong giọng nói của Lục Vân Tranh có vài phần giận dỗi, thay bạn tốt bất bình, cô ấy không thể hiểu nổi, nhà nào mà lại không muốn con mình nổi tiếng chứ?
Đỗ Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói, Mẹ tớ không thích tớ làm đầu bếp, bà cảm thấy làm đầu bếp không có tương lai, cũng không có thân phận, quan trọng nhất tớ còn là con gái … …
Lục Vân Tranh không phục ngắt lời, Con gái thì làm sao? Ai nói chỉ có đầu bếp là con trai mới nổi tiếng? Cậu đúng là muốn giữ thể diện mà không nghĩ sâu xa mà,Bình thường bên trong quán cơm chỉ là đầu bếp nhỏ, nhưng trở thành đầu bếp nổi tiếng thì mọi chuyện sẽ liền khác, cậu nhìn Đông Phương gia xem, tổ tiên của Đông Phương gia vốn xuất thân từ đầu bếp, nhưng thế thì sao? Ai dám xem thường bọn họ? Chuỗi kinh doanh của Đông Phương nhiều như trẩy hổi, già trẻ trai gái của Đông Phương gia trù nghệ đều phi phàm, ai dám nói bọn hắn không có tiền đồ? Kinh đô bốn đại kỳ tích, Yến gia tài phú, Tần gia y thuật, Đông Phương gia mỹ thực, Sở gia nữ tử, tất cả đều được người đời ngưỡng mộ đấy?
Đỗ Tiêu lẳng lặng nghe, đợi Lục Vân Tranh nói xong, mới cười khổ nói, Cái đó cũng đâu liên quan đến tớ, mẹ tớ sẽ không đồng ý đâu, mà tớ … … cũng sẽ không trái lời bà.
Đỗ Tiêu … …
Được rồi , tớ biết cậu muốn nói cái gì, tớ đều hiểu, thế nhưng là, Vân Tranh, mẹ tớ nuôi dưỡng tớ không dễ dàng gì, công ơn này, tớ sẽ nhớ một đời, tớ sẽ không chỉ vì chút chuyện cỏn con này mà chọc bà tức giận.
Lục Vân Tranh dậm chân một cái, Đỗ Tiêu, chuyện nào ra chuyện đó có được hay không? Coi như mẹ cậu có công ơn dưỡng dục vậy cậu có nhớ không, năm ngoái cậu thi đỗ đại học Đế Đô, nếu như trong nhà người khác, đó chính là hỉ sự, nhưng kết quả thế nào đây? Cũng bởi vì mẹ cậu thân thể không tốt, cậu liền từ bỏ, thế mà vẫn chưa đủ hiếu thuận à? Kia là tương lai của cậu … …
Tớ không hối hận.
Cậu là không hối hận, nhưng tớ thay cậu bất bình, tại sao lại làm như thế chứ? Chẳng lẽ là … … Lục Vân Tranh e dè nói, Chẳng lẽ là do Liễu di sợ cậu nổi danh,người thân của cậu sẽ tới nhà nhận cậu về?
Nghe vậy , Đỗ Tiêu mặt mày khẽ động, lại không chút do dự nói, Việc này đừng nhắc lại, nên dừng ở đây thôi.
… …
Sau khi cúp điện thoại , Lục Vân Tranh vẫn không cam lòng, rõ ràng năm ngoái cô cùng Đỗ Tiêu thi cùng một trường đại học, điểm của hai người tuy có hơi khác nhau, nhưng là lúc ghi nguyện vọng, lại đều muốn đến trường đại học Đế Đô, nhưng khi báo tin nhập học, Đỗ Tiêu lại từ bỏ, may mắn là đại học Đế Đô biết rõ hoàn cảnh, đặc cách cho cô trì hoãn một năm, nhưng mà tình thế cứ phát triển như thế này, Lục Vân Tranh cảm thấy quá thất vọng.
Không phải cô nghĩ ác cho Tơ Liễu, mà là từng chút chút đều đang sáng tỏ, Tơ Liễu không muốn để Đỗ Tiêu đến Đế Đô, không chỉ như vậy, càng không muốn cô bộc lộ tài nghệ mà nổi danh.
Về phần nguyên nhân, trừ chuyện muốn giữ bí mật chuyện thân phận của Đỗ Tiêu, Lục Vân Tranh không hề nghĩ ra lí do nào khác.
Nàng thừa nhận, Tơ Liễu đối xử với Đỗ Tiêu rất tốt, nhưng là cho dù tốt, cũng không thể ngăn cản tương lai của Đỗ Tiêu, dựa vào tài năng của cô, một cái Tử Thành nho nhỏ làm sao có thể nhốt cô lại?
Có thể nhốt cô, duy nhất chỉ có công ơn nuôi dưỡng này thôi.
Lục Vân Tranh không khuyên được cũng không thể mặc kệ, nói cô xen vào việc của người khác cũng tốt, không biết mùi vị cũng được, dù sao nàng sẽ không trơ mắt nhìn người bạn tốt của mình phí phạm thời gian ở Tử Thành này.