Bạch Thảo Phương hơi có vẻ lúng túng đứng tại chỗ, “Được được được.”
Thu dọn sạch sẽ xong, Triệu Nam Thiên mới ngẩng đầu lên một lần nữa, “Lại nói, thực sự là tôi còn có một vấn đề.”
“Anh nói đi.”
“Lấy quy hoạch và bố trí vừa rồi cô nói, chỉ sợ không phải là tập đoàn lừa đảo đơn giản bình thường thôi đúng không?”
“Vì sao lại nói như vậy?”
“Trực giác!”
Triệu Nam Thiên cũng không biết nên giải thích như thế nào, thứ như trực giác không có dấu vết để tìm kiếm, cố tình lại nhiều lần kéo anh từ biên giới tử vong về.
Nếu như đối phương chỉ là một tập đoàn lừa đảo đơn giản, chỉ sợ không cần tốn công tốn sức như vậy.
Đơn giản là cung cấp manh mối và tình báo nghe lén, phối hợp với cảnh sát Đông Châu hành động, cũng không cần trực tiếp tham gia, lấy năng lực của Đường Bảo Khiết hoàn toàn có thể làm được.
Nhưng Bạch Thảo Phương là ai?
Mặc dù trên danh nghĩa là “tổ trưởng”, nhưng dù sao cô ta cũng xuất thân từ trụ sở chính Cửu Vinh ở Hoàng Kinh.
Có lẽ về mặt chức vụ bây giờ không oai phong lẫm liệt bằng trưởng phòng Đường Bảo Khiết, nhưng giá trị thực tế không cần nói cũng biết.
Về phần sự khác nhau trong đó, Triệu Nam Thiên lại quá rõ ràng.
Bởi vì một vài hạn chế, chính phủ cũng không thừa nhận sự tồn tại của ngành đặc biệt như Cửu Vinh.
Cho nên, nhận chức ở trong Cửu Vinh chỉ có thể tiếp nhận ngành liên quan ở Đông Châu điều phối, không danh không phận thì thôi, thậm chí còn không thể chủ động tấn công, mà giống như một bóng ma giấu ở trong bóng tối hơn.
Nhưng Bạch Thảo Phương lại khác, cô ta hoàn toàn có năng lực lách qua cảnh sát, trực tiếp yêu cầu quân đội phối hợp.
Nhân vật giống như vậy sẽ tham gia vào cùng một vụ án lừa đảo bình thường như thế sao?
Triệu Nam Thiên có trực giác, vụ án này không hề đơn giản như trong tưởng tượng của anh.
Bạch Thảo Phương nghiêm túc suy nghĩ, “Anh nhất định phải biết?”
Triệu Nam Thiên kiên trì nói, “Tôi xác định, chuyện này liên quan đến an toàn của Tiểu Ngũ, nếu như không biết tình hình, tôi không có cách nào phối hợp với hành động của mấy người được!”
Bạch Thảo Phương ngẫm nghĩ, hình như cảm thấy có lý, thế là quay người lấy một tờ giấy từ trong két sắt ra.
Triệu Nam Thiên không hỏi nhiều, nhận lấy nhìn một chút, nội dung cũng không phức tạp, là một phần hợp đồng chịu trách nhiệm.
Chắc hẳn lát nữa Bạch Thảo Phương muốn nói với mình về thứ gì đó rất kiêng kị, hoặc là liên quan đến bí mật cực lớn.
Đừng nhìn phần hợp đồng này có số lượng từ không nhiều, chỉ khi nào ký vào, nó sẽ trở nên nghiêm ngặt hơn cả cái gọi là hợp đồng bảo mật.
Nếu như sau này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để lộ bí mật, hoặc là nhiệm vụ thất bại dẫn đến một loạt các hậu quả xấu.
Bạch Thảo Phương sẽ có thể dựa vào phần hợp đồng này để không có lý do giam giữ anh có hạn chế, không thể ra nước ngoài, không thể nhận hay gọi điện thoại, thậm chí không được ai đến thăm, hơn nữa loại giam giữ này là vô thời hạn.
Triệu Nam Thiên không hề có chút do dự nào, xoẹt xoẹt mấy nét đã ký tên xong.