“Tôi nói là muốn mời, thế nhưng tôi cũng chưa nói là hôm nay mời!”
Triệu Nam Thiên bỗng nhiên phát hiện ra cái gì, nếu như là mời ăn bình thường, chắc chắn anh sẽ không phải trốn.
Nhưng người phụ nữ điên rồ Đường Bảo Khiết này, rõ ràng là tính kế mình, nếu vì lịch sự gì đó mà khiến anh có khổ cũng không thể nói ra, chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng, anh vẫn không ngốc đến mức đó.
“Được, anh cứ chờ đó cho tôi!”
Triệu Nam Thiên dứt khoát không tiếp lời, trực tiếp cúp máy, nói phải trái với phụ nữ, trừ khi anh nhàn đến mức không có chuyện gì để làm.
…
Trong văn phòng của Cửu Vinh, Bạch Thảo Phương khách khí nói: “Mời ngồi.”
Triệu Nam Thiên nói thẳng: “Vừa rồi tôi và trưởng phòng Đường đã nói về một số nội dung cơ bản, có gì cần tôi phối hợp thì cô Bạch cứ việc nói.”
Bạch Thảo Phương hiếu kì hỏi, “Mấy người cũng coi như vui vẻ chứ?”
“Rất vui vẻ.”
“Vậy là tốt rồi.”
Bạch Thảo Phương đưa một phần tài liệu đơn giản đến.
Triệu Nam Thiên lật ra nhìn thoáng qua, xem ra vì nhiệm vụ lần này mà Cửu Vinh đã chuẩn bị trong thời gian rất dài.
Tài liệu rất tường tận, bao gồm cả vị trí tòa nhà lớn kia, phân bố các tầng và vị trí của công ty mục tiêu.
Không chỉ riêng những thứ này, ngay cả kiểm tra cửa thang máy, lối đi ở sân thượng, lối thoát hiểm, cửa ra ban công, đường ống thông gió và ống nước, thậm chí là cả dây cáp quang phân bố ở đâu, tất cả đều có trong tài liệu.
Bạch Thảo Phương tới gần một chút, đặt khuỷu tay lên trên mặt bàn, vừa giải thích, vừa giới thiệu.
“Thật ra những chuyện cần anh làm rất đơn giản, bây giờ tòa nhà lớn kia đang thông báo tuyển dụng bảo vệ, tôi muốn anh lấy bản lĩnh của mình để trà trộn vào trong đó.”
“Đến lúc đó, Ngũ Cương cũng sẽ đồng thời nhập chức vào trong công ty kia, lấy quan hệ cá nhân của anh ta và Bọ Cạp, lấy được tín nhiệm trong thời gian ngắn cũng không thành vấn đề.”
“Anh thì sao, phải âm thầm phối hợp, đồng thời bảo vệ anh ta.”
“Một khi Ngũ Cương lấy được chứng cứ tập đoàn phạm tội mang tính then chốt, chúng tôi sẽ bắt ngay lập tức!”
“Đương nhiên, Cửu Vinh chúng tôi cũng có sắp xếp ở những chỗ khác, những điều này không tiện tiết lộ với anh, tác dụng của anh chỉ là để phòng nhỡ may thôi.”
Nói xong câu cuối cùng, cô ta lại hỏi, “Anh đến xem một chút, còn có vấn đề gì nữa?”
Triệu Nam Thiên ngẩng đầu, không chú ý Bạch Thảo Phương đã đến gần, đến mức hai người suýt nữa mặt va vào nhau.
Bạch Thảo Phương cuống quít né tránh về phía sau, không ngờ rằng chén trà lại đổ ra mặt bàn, cả một chén trà nóng đều hắt lên trên người Triệu Nam Thiên.
Bạch Thảo Phương xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi không cố ý!”
Cô ta vội vàng lấy khăn tay ở bên cạnh, không ngờ rằng càng giúp càng loạn.
Triệu Nam Thiên bất đắc dĩ nói: “Tổ trưởng Bạch, vẫn để tôi tự mình làm đi.”