Từ Minh cố ý che dấu: “Không sao đâu, anh Thiên, tôi đến giúp anh chuyển đồ.”
“Không phải là mọi người trong nhà lại giục cậu tìm việc chứ hả?”
Từ Minh gật đầu, trong mấy ngày bị đình chỉ công tác này, gia đình cứ luôn giục anh ta đổi công việc khác.
Một bên là bị gia đình giục tìm việc kiếm tiền.
Mặt khác, anh ta cũng cảm thấy làm bảo vệ là chuyện kiếm cơm của tuổi trẻ, mặc dù lương cao nhưng xét cho cùng thì đó không phải là một công việc tử tế.
“Cậu nghĩ sao?”
Triệu Nam Thiên khá thân thiết với cậu ta, đã chung sống với nhau một khoảng thời gian dài và luôn coi nhau như anh em.
Nếu không có khó khăn gì, thật sự là bất đắc dĩ mới tách nhau ra.
Nhưng trên đời vĩnh viễn không có bữa tiệc nào không tàn, hiện tại hoàn cảnh khó khăn, Khương Bích Kiều lại còn đang ở trong bệnh viện, muốn đối phó với Tôn Chí Bình cũng không phải là việc trong ngày một ngày hai.
Ngay cả chính anh cũng không biết đi đâu, như vậy thì làm sao có thể kéo theo Từ Minh đi cùng chứ?
Về phần Tiểu Ngũ, Triệu Nam Thiên cũng không cần lo lắng.
Cậu ta có kỹ năng máy tính xuất sắc, nhiệm vụ về tòa nhà chính vô cùng cấp bách, chỉ cần hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ này, việc thu xếp một công việc bên ngoài không phải là vấn đề.
Khi đó, dù là tiếp tục ở lại hay ra đi tìm một công việc phù hợp cũng không làm khó được cậu ta.
Nhưng còn Từ Minh thì sao?
Triệu Nam Thiên gần đây cũng mới biết Từ Minh nhìn có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng thật ra gia đình cậu ta cũng không khá giả gì.
Mẹ cậu ta sức khỏe không tốt, trong nhà còn có em gái đang học đại học, cả nhà từ lớn đến nhỏ đều chờ dùng đến tiền nên không thể cứ tiếp tục kéo theo cả cậu ta như vậy được.
Từ Minh không chút do dự: “Anh Thiên, tôi không nghĩ tới chuyện khác. Công việc bảo vệ này làm không tốt cũng không sao, tôi chỉ muốn đi theo anh.”
Triệu Nam Thiên đưa cho cậu ta một điếu thuốc: “Liên quan gì đến tôi? Cậu đã thấy nhà họ Tô đối xử với tôi như thế nào rồi đấy.”
Từ Minh gãi đầu: “Anh Thiên, em là người cũng không được ăn học nhiều, không thể nói đạo lý này đạo lý kia. Em chỉ cảm thấy anh không phải là người bình thường. Sớm muộn gì anh cũng làm nên sự nghiệp lớn, nếu bây giờ em không đi theo anh thì sợ sau này không kịp nữa mất!”
Triệu Nam Thiên vỗ vỗ vai cậu ta: “Nhóc con! Vậy thế này đi, tối nay tôi đến chỗ chị Như Nguyệt chào hỏi, trước tiên cậu cứ qua bên chỗ chị ấy làm việc đã.”
Từ Minh nhanh chóng lắc đầu: “Anh Thiên, em không đi đâu. Anh cũng biết tính khí của em. Khi đến đó, em nhất định sẽ gây phiền phức cho chị Như Nguyệt, cũng không thể đoán ra tên Mã Hùng Dũng đó sẽ dở trò gì.”
“Về phía Mã Hùng Dũng cậu không phải lo lắng. Hôm nay tôi đã nói chuyện với anh ta rồi. Nếu không có chuyện gì anh ta sẽ không làm phiền cậu đâu. Hiện tại tôi chỉ lo lắng một điều.”
“Anh lo điều gì?”
“Ở chỗ chị Như Nguyệt đều là các cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp, cậu qua đó không được trêu hoa ghẹo nguyệt nghe chưa!”
“Anh Thiên, em là loại người như vậy sao?”