“Về phần chị dâu, cháu sẽ đi nói chuyện với chị ấy, nếu chị ấy có bất cứ điều gì không vừa ý con sẽ là người gánh chịu. Tóm lại, cháu hứa với dì sẽ không để Mục Tuyết phải chịu bất cứ sự uất ức nào.”
Dì Đào muốn tiếp tục chế giễu, nhưng nhìn khi ánh mắt kiên định của Triệu Nam Thiên, bà ta đột nhiên không còn hứng thú tranh luận nữa.
Bà ta chậm rãi nói: “Tôi có thể thấy được cậu là một người chồng tốt, nếu Mục Tuyết chỉ là một cô gái bình thường thì hai đứa cũng xem như xứng đôi.”
Triệu Nam Thiên biết bà ta vẫn chưa nói hết nên không dám mở miệng.
Dì Đào tiếp tục nói: “Nhưng cậu có thể cho con bé những gì? Một cuộc sống tầm thường hả? Củi gạo dầu muối? Hay để con bé vướng vào chuyện mẹ chồng nàng dâu đây?”
Lần đầu tiên Triệu Nam Thiên nhìn thẳng dì Đào: “Cháu sẽ cho cô ấy một cuộc sống yên bình!”
Dì Đào chế nhạo: “Tôi phải nói với cậu rằng cuộc sống mà Mục Tuyết không muốn nhất chính là một cuộc sống ổn định. Tất cả những gì con bé muốn là sự nghiệp!”
Về điểm này, Triệu Nam Thiên không nghi ngờ gì.
Trong ấn tượng của anh, Mục Tuyết thực sự là một người tham công tiếc việc.
Dì Đào biết anh đã hiểu ra nên nghiêm nghị hỏi: “Cậu cũng đã biết chuyện này, vậy cậu đã bao giờ nghĩ đến chưa, nếu cậu không thể giúp con bé phát triển sự nghiệp, đến khi nó đã thấy được hết những điều thú vị mới mẻ trong con người cậu rồi, thì hai đứa có thể tiếp tục được bao lâu nữa?”
Triệu Đồng ngẩng đầu: “Cháu sẽ nỗ lực, trưởng thành hơn.”
“Trưởng thành? Triệu Nam Thiên, tôi không phủ nhận sự ưu tú của cậu, cũng không phủ nhận năng lực của cậu, nhưng cậu cho rằng tình hình hiện tại của nhà họ Tô có cho cậu thời gian để trưởng thành không?”
Triệu Nam Thiên nhíu mày, anh cũng chưa hỏi thêm về tình hình của nhà họ Tô.
Sau khi Mục Tuyết về đến nhà cô ấy không bao giờ nhắc tới.
Có lẽ đó là sự hiểu ý ngầm giữa hai người, đôi khi có những giao điểm trong cuộc sống, nhưng trong công việc, họ tuyệt đối không can thiệp vào công việc của nhau.
Dì Đào thở dài: “Vẫn là do tôi đã chiều con bé Mục Tuyết này quá. Nó đã sống dưới sự bảo bọc của gia đình suốt những năm qua và chưa bao giờ chịu đựng một chút cực khổ nào.”
Lúc này, bà ta lộ ra vẻ mệt mỏi: “Cũng tốt, hãy để con bé vấp phải chướng ngại một lần, có lẽ nó sẽ học được cách trưởng thành hơn.”
Dì Đào lại ưỡn thẳng ngực: “Vì cậu đã nhất quyết không chịu từ bỏ nên tôi sẽ không làm khó cậu. Trong vòng một tháng, tôi và bao gồm tất cả những người nhà họ Tô, sẽ không làm phiền cậu nữa, nhưng!”
Bà quay đầu lại: “Đừng quên thỏa thuận trước đây của chúng ta, chín mươi tỷ. Nếu cậu lấy được số tiền này, tôi sẽ thừa nhận quan hệ giữa cậu và Mục Tuyết. Nhưng nếu Mục Tuyết chủ động chia tay, vậy đừng trách tôi không giữ lời!”
Bà ta nói xong liền bước đi không quay đầu lại, lướt trên đôi giày cao gót rời đi.
Triệu Nam Thiên nhìn chằm chằm bóng lưng bà ta, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Dì Đào luôn tỏ ra mạnh mẽ, sự yếu thế ban nãy thật hiếm khi lộ ra.
Có lẽ là nhà họ Tô đã thực sự gặp chuyện, ngay cả dì Đào cũng không có cách nào giải quyết những chuyện rắc rối đó.
Từ Minh lúc này mới chạy tới: “Anh Thiên, thế nào rồi, bà ta không làm khó anh chứ?”
Chuyện giữa hai người này, anh ta cũng biết được đôi chút.