Triệu Nam Thiên tâm trạng vui vẻ mà nói đùa: “Không phải sao?”
Trong khi bọn họ đang nói chuyện, một nhóm người chậm rãi đi tới.
Đi trước chính là tên Tôn mập, từ phía xa đã bắt đầu mở miệng lớn tiếng trêu chọc: “Ồ, chuyện gì đây, em trai Triệu của tôi đã bị cô cả nhà họ Tô đuổi ra khỏi nhà rồi sao?”
Từ Minh bước tới: “Tên họ Tôn kia, cẩn thận cái miệng chết tiệt của anh!”
Tôn mập có chút kiêng dè với Triệu Nam Thiên, còn đối với cậu ta thì không hề kiêng nể: “Từ Minh, cậu đã bị tôi đuổi rồi, còn ở đó mà kiêu ngạo hả?”
“Anh nói đuổi thì là đuổi sao?”
“Nếu như sa thải một nhân viên nhỏ, ai có ý kiến chứ? Nhưng không chỉ cậu, mà cả Ngũ Cương, hai người cấu kết với nhau, nên cút khỏi đây ngay cho tôi!”
Từ Minh định giơ tay ra đánh nhưng bị Triệu Nam Thiên ngăn lại.
“Anh Thiên, anh buông tôi ra, hôm nay tôi nhất định phải dạy cho anh ta một bài học!”
Tôn mập không hề sợ gì: “Thằng nhóc con, dám ở địa bàn của tao kiêu ngạo như vậy, mày thử động vào ông đây xem nào?”
Gã ta nhìn Triệu Nam Thiên, vẻ mặt tự mãn nói: “Còn cậu nữa, đừng giả bộ làm người tốt trước mặt tôi, thông báo từ bộ phận nhân sự sẽ sớm có thôi, cậu cứ đợi đi!”
Sau đó, Tôn mập dẫn mọi người rời đi.
Từ Minh hung hăng nhổ nước bọt: “Chết tiệt, tiểu nhân mà dám đắc ý!”
“Nhẫn nhịn một chút, sớm muộn gì cũng sẽ tính sổ với anh ta!”
Triệu Nam Thiên khuyên nhủ mấy câu rồi bảo cậu ta lái xe ra ngoài đợi.
Do dự một chút, anh quay người và đi về phía Mạnh Nhã.
Ngay khi tiếng chuông cửa vang lên, cửa đã được mở ra.
Mạnh Nhã mặc áo đồ ở nhà, lười biếng dựa vào cửa: “Sao anh lại đến đây?”
Triệu Nam Thiên hơi ngỡ ngàng, mới mấy ngày không gặp, má cô ta đã gầy đi nhiều, sắc mặt cũng không còn khí chất như trước, đôi môi tái nhợt lộ ra vẻ đau khổ.
“Trong người cô không được khỏe à?”
Mạnh Nhã không trả lời, mà thay vào đó hỏi: “Anh đang quan tâm tôi sao?”
“Chúng ta không phải là bạn sao, tôi quan tâm cô thì có vấn đề gì à?”
Cô ta nói bằng giọng mỉa mai: “Không có gì, chỉ là mấy ngày nay anh đều trốn tránh tôi. Đột nhiên lại tỏ ra quan tâm như vậy khiến tôi có chút không thích ứng kịp.”
Lần trước ở trước cửa nhà, Triệu Nam Thiên vì cô ta mà đánh Tôn mập một trận.
Mạnh Nhã luôn muốn tìm cơ hội dùng bữa với anh, một mặt cô ta muốn nói lời cảm ơn, mặt khác cô cũng muốn được gặp anh.
Kết quả là người này giỏi trốn tránh, năm lần bảy lượt từ chối, hẹn đến mấy lần đều không hẹn được.
Triệu Nam Thiên có chút ngượng ngùng: “Gần đây tôi hơi bận, không phải cố ý trốn tránh cô.”
“Không có thời gian? Tôi nghe Tôn mập nói anh bị cho nghỉ việc mấy ngày rồi, còn có thể bận cái gì?”
Triệu Nam Thiên hơi có chút xấu hổ vì bị cô ta vạch trần như vậy.
Mạnh Nhã áy náy hỏi: “Có phải vì chuyện lần trước mà anh ta cố tình gây phiền phức cho anh không?”
“Bọn tôi đã không ưa nhau từ lâu, chuyện lần trước không liên quan gì đến cô.”