Trần Quân do dự nhìn Triệu Nam Thiên với vẻ đề phòng: “Thôi bỏ đi sao?”
Dì Đào nhắc nhở: “Quên những gì tôi đã nói rồi hả? Đừng để đến mức bất đắc dĩ, bị dồn vào đường cùng.”
Trần Quân nhìn Triệu Nam Thiên bằng ánh mắt cảnh cáo, sau đó dẫn mọi người rảo bước rời đi.
Cả buổi Triệu Nam Thiên không nói chuyện, giống như là hai người đều không có gì để nói về mình.
Dì Đào đứng nguyên tại chỗ: “Nếu không vội, chúng ta nói chuyện đi, thế nào?”
Triệu Nam Thiên ngạc nhiên, nói chuyện gì bây giờ?
Nhưng dì Đào đã nói rồi thì anh chắc chắn sẽ không hề chống đối.
Ra hiệu cho Từ Minh đợi tại chỗ, anh đi lên cùng bà ta.
Dì Đào đi phía trước nói: “Đưa cô cả nhà họ Tô trở về cái nơi như thế, Triệu Nam Thiên, cậu hẳn là rất đắc ý lắm đúng không?”
Triệu Nam Thiên cười khổ, cái nơi như thế?
Chỉ với bốn chữ này, đã thể hiện sự chán ghét phát ra từ tận đáy lòng của dì Đào.
Đây cũng là điều anh khó chịu nhất, tuy rằng tốc độ phát triển kinh tế ở Giang Bắc không tốt nhưng cũng không đến mức tồi tệ như một số người vẫn nghĩ.
Các chỉ số về diện tích cây xanh, áp lực việc làm, thậm chí cả ô nhiễm tiếng ồn đều ở mức tốt nhất ở Đông Châu.
Do thúc đẩy tiết kiệm năng lượng và giảm phát thải, chất lượng không khí đã vượt quá mức trung bình của Đông Châu trong những năm gần đây.
Từ góc độ thích nghi đối với cuộc sống, không quá lời khi nói rằng đó chính là “vườn hoa” của toàn bộ Đông Châu.
Nhưng ngay cả như vậy, nhiều người vẫn thích thần thánh hóa khu Giang Bắc này.
Thậm chí một thời gian trước, một học giả tự nhận là chuyên gia lịch sử đã đứng ra nói rằng thông qua phân tích từ góc độ chuyên môn, khu Giang Bắc không nên được liệt kê là một trong chín khu chính của thành phố.
Thấy Triệu Nam Thiên không trả lời, dì Đào tiếp tục nói: “Có lúc tôi thật sự không hiểu sao cậu cứ khăng khăng đòi ở bên cạnh Mục Tuyết!”
Triệu Nam Thiên hơi có chút khó chịu, nói: “Dì Đào, cháu là chồng hợp pháp của cô ấy, chăm sóc cô ấy chính là việc cháu nên làm.”
Dì Đào dường như nghe thấy câu nói đùa của Triệu Nam Thiên: “Chồng hợp pháp? Nam Thiên à, nguồn gốc của tờ giấy đăng ký kết hôn đó người khác không biết rõ, nhưng đến cậu cũng không biết hay sao? Là tôi ép cậu, để cậu lợi dụng sơ hở đó.”
Bà ta xua tay: “Được rồi, bây giờ nói những chuyện này cũng không có ích gì. Tôi nói cho cậu biết, Mục Tuyết từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ phải chịu khổ, huống chi là tự mình vào bếp, giặt quần áo, đến làm việc nhà con bé cũng chưa từng động tay qua. Nếu chuyển đến đó, cậu đã nghĩ đến những việc này chưa?”
“Dì yên tâm, những chuyện đó không cần đẩy lên người cô ấy, mọi chuyện cháu sẽ tự lo.”
“Nói thì dễ, nhưng trong mắt mẹ cậu, cho dù cậu cam tâm tình nguyện thì mẹ cậu sẽ nghĩ như thế nào, chẳng lẽ bà ấy không thương xót con trai mình, không từ đó mà gây khó dễ cho Mục Tuyết hay sao?”
“Mẹ cháu không phải loại người như vậy.”
“Cậu cảm thấy không sao, còn chị dâu của cậu thì sao? Tôi đã nghe được thông tin về cô ấy, cô ấy một nhân vật có tiếng trong đơn vị, nếu mẹ cậu đứng về phía cô ấy, chẳng lẽ sẽ không thiên vị?”