Triệu Nam Thiên bắt lấy cơ hội, một cái lắc mình liền thoát khỏi tầm kiểm soát.
Mọi người phát hiện mình bị lừa, mặt đỏ tới mang tai, như thể bị khỉ chơi đùa.
Có người mắng: “Tên họ Triệu, anh có gan thì đừng chạy trốn!”
Còn có những người khác nói: “Tại sao lại nhát gan như thế? Anh có phải là đàn ông không?”
Từ Minh không phục liền hét lên: “Nhiều người như vậy lại đi đánh một người? Các người có bản lĩnh thì một đấu một xem!”
Bên kia không ngừng nói ra những lời thô tục “một mình đấu với anh cho anh thành tàn phế đi”
Triệu Nam Thiên giữ Từ Minh lại: “Trần Quân, vì thể diện của dì Đào, tôi không muốn làm mất mắt nhà họ Tô, nên đừng ép tôi.”
Trần Quân cười lạnh: “Ép anh? Triệu Nam Thiên, anh cũng có xem trọng bản thân mình rồi.”
Triệu Nam Thiên mở tay ra, trong lòng bàn tay có một cái nút màu đen.
Trần Quân vô thức sờ lên cổ áo, cúc áo trên cùng bị thiếu.
Sắc mặt đồng thời vô cùng khó coi, phía sau lưng cũng cảm thấy lạnh cả người.
Anh ta biết mình không thể giữ được Triệu Nam Thiên, nhưng nếu cứ để anh ra đi như thế này thì làm sao anh ta có thể giải thích với dì Đào đây?
Đang do dự, cách đó không xa truyền tới tiếng bước chân
Một đám vệ sĩ và người giúp việc nhà họ Tô đứng tại chỗ cúi đầu, chỉ có một mình Trần Quân bước lên nghênh đón.
Triệu Nam Thiên cũng quay đầu lại nhìn, thật ra không cần nhìn cũng biết Trần Quân kính cẩn như vậy, ngoài dì Đào ra còn có ai nữa chứ?
Trần Quân hơi xấu hổ, thậm chí không biết phải đối mặt với dì Đào như thế nào.
Hôm nay không chỉ mang theo nhiều cao thủ từ bộ phận an ninh của công ty, mà còn đặc biệt mời người từ bên ngoài đến giúp, nhằm giữ Triệu Nam Thiên ở lại đây.
Có thể nắm được nhược điểm là tốt nhất, dù cho có tính toán mưu mô như thế nào, ít nhất cũng phải ra sức đánh một trận.
Cũng coi như là thay nhà họ Tô, thay dì Đào nói chuyện xấu.
Bỗng nhiên vô cớ bắt cóc cô cả nhà họ Tô, đâu có dễ dàng như vây?
Kết quả là không nhận ra nên Triệu Nam Thiên đã lợi dụng sơ hở đó.
Giang Bắc là nơi ở của anh, ở đó tốt xấu lẫn lộn, một khi thả hổ trở về rừng, còn muốn cân bằng e rằng không dễ dàng như vậy.
Anh ta càng nghĩ càng thấy hổ thẹn: “Bà chủ, thật xin lỗi, tôi…”
Dì Đào ngắt lời: “Không sao, cậu ra xe đợi tôi.”
Biết rằng Tô Mục Tuyết muốn cùng Triệu Nam Thiên chuyển đến Giang Bắc, hai ngày nay bà ta cũng đã làm rất nhiều việc, nhưng kết quả chẳng ra đâu vào đâu, không hề có tác dụng gì.
Có thể thấy lần này Tô Mục Tuyết rất quyết tâm, nhất quyết muốn cùng Triệu Nam Thiên quay về ngôi nhà cũ ở Giang Bắc.
Không chỉ là vì phải chống đối chính mình, ngoài ra còn muốn tốt cho Triệu Nam Thiên.
Đây cũng là điều khiến bà ta khó chịu nhất, bà thực sự không thể hiểu nổi, người bảo vệ nhỏ bé không coi ai ra gì này rốt cuộc tốt ở chỗ nào?