Thấy Triệu Nam Thiên không hiểu, cô ta bất lực lắc đầu: “Đúng là đồ đầu đất, cô Tô từ nhỏ đã được nuông chiều, dọn ra ngoài có thể không thích ứng kịp, những thứ cậu cần dùng đến tiền còn nhiều, đừng để cô Tô chịu thiệt thòi, lại càng đừng để nhà họ Tô coi thường chúng ta!”
Triệu Nam Thiên gật gật đầu: “Chị Vương Như Nguyệt, cảm ơn chị!”
Vương Như Nguyệt thúc giục nói: “Được rồi, mai còn phải chuyển nhà nữa, đừng ở chỗ chị nữa, mau về đi.”
Ngày hôm sau.
Trước khi Tô Mục Tuyết chuẩn bị đi làm, loanh quanh tứ phía trong nhà, tuy rằng cô không nói, nhưng Triệu Nam Thiên có thể nhận thấy, dù gì cũng ở trong nhà lâu như thế, vẫn sẽ có chút tình cảm.
Lại nghĩ đến lời căn dặn mà tối qua chị Vương Như Nguyệt nói, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy xót xa.
Bất luận Tô Mục Tuyết bởi vì lí do gì, vẫn bằng lòng chuyển đến căn nhà cũ cùng mình
.Có nóng tính với dì Đào cũng được, có chiến tranh lạnh với nhà họ Tô cũng được, anh cũng phải không phụ lòng sự tín nhiệm này, không nói là ăn ngon mặc đẹp, ít nhất cũng là ăn no mặc ấm.
Thấy Tô Mục Tuyết có chút không nỡ, Triệu Nam Thiên nhẹ nhàng nói: “Chị yên tâm, đợi sau này, tôi nhất định mua lại căn hộ này tặng cho cô!”
Tô Mục Tuyết quay người lại, đôi lông mày đẹp chứa đầy sự kinh ngạc.
Cô quan sát trên dưới, giống như ngày đầu tiên cô quen biết Triệu Nam Thiên vậy,
lúc này mới kinh ngạc hỏi: “Hôm nay nói chuyện sao mà ngọt thế, không giống em chút nào!”
Cô vừa đi giày, vừa hỏi ngược lại: “Vẫn còn muốn mua lại chỗ này, em có anh căn biệt thự này bao nhiêu tiền không? Chẳng lẽ nào…hôm qua anh nhặt được tiền à?”
Triệu Nam Thiên cười ngượng lắc đầu, vẫn là cách nói chuyện nhất quán của cô cả họ Tô, cách dùng từ chẳng có chút tình cảm nào!
Triệu Nam Thiên kiên trì nói: “Không có, chỉ cần em thích là được.”
“Em thích nhiều thứ như vậy, chẳng lẽ anh định mua hết cho em sao?”
“Sẽ luôn như vậy.”
Triệu Nam Thiên không thích giọng điệu của cô, không lẽ ý cô là anh gặp khó khăn sẽ trở thành người thất bại, vĩnh viễn không đứng dậy được sao?
Tô Mục Tuyết mang giày vào, soi gương sửa soạn lại tóc tai.
Ánh mắt Triệu Nam Thiên trùng xuống, hôm nay cô mặc một chiếc váy màu xám đậm bó sát người làm tôn lên những đường cong cơ thể một cách thướt tha. Kết hợp thêm chiếc quần tất màu đen càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.
Phần thân trên mặc một cái áo âu phục càng làm cô vừa tinh tế lại vừa giàu kinh nghiệm.
Nhìn lên trên, khuôn mặt trái xoan thanh tú mềm mại, khóe miệng thong dong bình tĩnh.
Một người phụ nữ như thế này sợ rằng có vô số người đàn ông sẵn sàng vì cô ấy mà tán gia bại sản.
Tô Mục Tuyết quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của anh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Vậy thì đợi khi nào anh làm được rồi hẵng nói! Triệu Nam Thiên, nói một lời mà anh không thích nghe thì đối với những lời anh nói khi nãy, em nghe quá nhiều rồi, em không hy vọng anh trở thành một người chỉ thích khoe khoang khoác lác!”
Nói xong, cô dứt khoát xoay người: “Em đi làm, buổi tối sẽ cố gắng về sớm nhất có thể, anh không cần đợi em ăn cơm, em cũng không quen ăn cơm cùng nhiều người như vậy, anh thay em lựa lời nói với bác gái một tiếng.”