Không cho Triệu Nam Thiên cơ hội nói chuyện, cánh cửa đã được đóng lại.
Căn biệt thự một lần nữa trở về sự yên tĩnh, nhưng Triệu Nam Thiên vẫn còn đứng ngơ ngác tại chỗ.
Không quen ăn cùng nhau, lý do quái quỷ gì thế này?
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tinh thần hầu hạ Tô tiểu thư, nhưng anh vẫn không ngờ ngay ngày đầu tiên cô đã đưa ra một vấn đề lớn như vậy cho mình!
Hôm nay là ngày đầu tiên dọn đến đây, mẹ đã sớm chuẩn bị cơm.
Chưa cần nói đến bữa ăn có bao nhiêu thịnh soạn thì so với bình thường đã long trọng hơn mấy phần, anh cả cùng chị dâu cũng quay về.
Dù sao thì, trong mắt người lớn việc chuyển già vẫn là việc rất quan trọng.
Và nhân vật chính chắc chắn không phải là anh mà là Tô Mục Tuyết, người lần đầu tiên đến nhà.
Mặc dù trên danh nghĩa lần trở lại này là để ở nhờ, nhưng trong mắt của mẹ e rằng từ sớm đã coi cô là con dâu rồi.
Bây giờ Tô Mục Tuyết nói một câu không thích ứng được, không phải cô sẽ cho cả nhà leo cây đó chứ?
Còn nói anh lựa lời mà giải thích, anh phải giải thích như thế nào đây?
Triệu Nam Thiên biết Tô Mục Tuyết không phải loại người không lễ phép, sở dĩ nói ra câu này cũng thật sự là không thích ứng được.
Anh thì có thể hiểu, nhưng liệu gia đình anh có hiểu được không?
Triệu Nam Thiên đau đầu, ngày đầu tiên đã gặp phải chuyện lớn như vậy, sau này biết phải làm sao?
Anh tạm thời cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn trong lúc này, chỉ có thể tối nay một lần nữa giải thích cho Tô Mục Tuyết hiểu.
Ăn ít một chút cũng không sao, nếu cô một miếng cũng không muốn ăn.
Mẹ anh luôn luôn bao dung và sẽ không nói bất kỳ điều gì cả.
Anh cả tính tình hiền lành cũng sẽ không nói gì.
Nhưng với sự khó tính của chị dâu, chắc chắn sau lưng sẽ oán trách Tô Mục Tuyết không hiểu chuyện.
Cô thật sự muốn để lại ấn tượng như vậy, ngẩng đầu không gặp cúi đầu liền gặp, lúc đó chị em dâu làm sao mà sống chung cùng nhau được?
Kiềm sự buồn phiền trong lòng, Triệu Nam Thiên chạy thẳng tới Huy Hoàn , trong bãi đậu xe là một chiếc thương vụ Mercedes-Benz màu đen.
Thông thường, nó được dùng để đón một số vị khách quan trọng.
Anh nghe Vương Như Nguyệt nói rằng chiếc xe này là tài sản xe cộ duy nhất mà chồng cũ của cô ta để lại.
Các tài sản, phương tiện khác đều bị tình nhân lấy đi, hoặc đứng tên cá nhân bị chủ nợ và tòa án thu giữ.
Khi vội vã quay trở lại Giang Uyển, chỉ nhìn thấy một vài người đang đứng ngoài cửa.
Một trong số họ là dì Đào đứng bên cạnh Trần Quân, phía sau là một số bảo vệ của nhà họ Tô.
Người đàn ông kia đang mặc bộ đồng phục làm việc, dòng chữ “Khóa thông minh nhãn hiệu XX” được in sau bộ đồng phục.
Triệu Nam Thiên đoán được ý đồ của bọn họ, dừng xe bước tới.
Anh vừa mở cửa vừa nói: “Chờ một chút, tôi đem chất đồ lên xe và các anh có thể đi vào được.”