“Không nói chuyện này, ý tôi là sau này ở xa hơn rồi, tôi sẽ không thường xuyên đến được nữa.”
Vương Như Nguyệt đến phía trước vặn lại: “Cái tên không có lương tâm này, hình như có ở gần thì em cũng có thường xuyên đến chỗ tôi đâu?”
sắc mặt Triệu Nam Thiên thẹn thùng xấu hổ toát mồ hôi, hình như đúng là như vậy, khoảng thời gian trước vì quá bận, luôn có vô số chuyện để phải trì hoãn.
Vương Như Nguyệt cũng không trêu Triệu Nam Thiên nữa, trở về ngồi xuống
sofa, cầm lấy hộp thuốc lá từ bàn trà.
Hút nhẹ một hơi, lúc này cô ta ngồi gác chân nói: “Được rồi, chị đây cũng không tính toán với em làm gì, sau này có thời gian, thỉnh thoảng đến đây là được rồi, vị trí phó đội trưởng chị giữ lại cho em, tiền lương cũng sẽ xem xét lại!”
Triệu Nam Thiên vội vàng mở lời: “Chị Như Nguyệt, lần trước chẳng phải chúng ta đã nói rõ rồi sao?”
Anh biết Vương Như Nguyệt có lòng tốt muốn giúp đỡ mình, mỗi tháng không đến hai lần, mà còn nhận lương của phó đội trưởng.
Không cần nói người khác nghĩ gì, bản thân anh tự cảm thấy ngại.
Lần trước rõ ràng đã nói rõ về chuyện lương bổng, nếu như không phải như vậy,
tiền này anh nhất định không nhận.
Vương Như Nguyệt nhẹ gạt tàn thuốc: “Chị nghĩ lại rồi, được chưa?”
Triệu Nam Thiên không nói nên lời.
Vương Như Nguyệt tiếp tục nói: “Tiền không thể không nhận , lần trước ở bệnh viện, nếu như không có em giúp đỡ, tiền bồi thường ba trăm năm mươi triệu chị không thể nào tránh được, còn cả chuyện của Mã Hùng Dũng nữa, chị còn hi vọng em giúp chị kiếm người nữa kìa.”
“Chuyện này cũng tính à? Đây đều là chuyện em nên làm mà.”
“Em đừng nghĩ làm bảo vệ là đánh nhau, duy trì quan hệ xã hội, cũng là một phần công việc của bảo vệ! Vùng đó rộng như thế, lẽ nào em còn muốn chị phải lập cho em một ban quan hệ xã hội nữa à?”
Triệu Nam Thiên không cười, ban quan hệ xã hội, nghe đã thấy có chút kì kì rồi.
Đang nghĩ, Vương Như Nguyệt mở ngăn kéo ra, lấy từ trong ra một cục tiền, khoảng ba mươi lăm triệu.
Triệu Nam Thiên không nhận: “Chị Như Nguyệt, chị như thế này là có ý gì?”
“Tiền thưởng, vốn dĩ định đợi khi Mã Hùng Dũng ra, chị mới đưa cho em, bây giờ đưa trước cho em vậy.”
Triệu Nam Thiên đang định từ chối, liền bị Vương Như Nguyệt ngăn lại: “Không được khách sáo với chị, ngày mai em chuyển nhà, chị không qua được, coi như là tiền chúc mừng chuyển đến nhà mới đi!”
Thấy cô ta nói rất nghiêm túc, Triệu Nam Thiên cũng không khước từ, hơn ba
mươi lăm triệu nói nhiều thì không nhiều, nhưng cũng không ít.
Anh có thể nhìn ra, Vương Như Nguyệt thật lòng coi mình là bạn, có kì kèo mãi
cũng chẳng có ý nghĩa gì, ngược lại còn mất lòng.
Sau này nếu Vương Như Nguyệt có gặp phải khó khăn gì, anh sẽ dốc hết sức giúp đỡ.
Vương Như Nguyệt lúc này mới cười: “Thế mới phải chứ, sau này nếu có chuyện gì dùng đến tiền thì đừng khách sáo, nếu như bên chị có gặp phải khó khăn gì, cũng sẽ không khách sáo với cậu đâu.”