Dáng vẻ của Vương Như Nguyệt càng bất ngờ hơn vừa nãy: “Em nói gì cơ? Giang Bắc?”
Triệu Nam Thiên đoán được vì sao cô ta lại ngạc nhiên như thế, miệng cười chế
giễu: “Có đến nỗi thế không? Giống như sắp ăn tươi nuốt sống người khác vậy.”
Anh tự mình đến tủ lạnh lấy một lon nước ngọt, tiếp xúc với Vương Như Nguyệt lâu rồi, khi giao tiếp với cô ta cũng thân thuộc hơn nhiều.
Vương Như Nguyệt đi theo hỏi: “Hai người rốt cuộc sao lại như thế, biệt thự to đùng đó để không không ở, lại chạy đến tận Giang Bắc làm gì?”
Triệu Nam Thiên không biết Vương Như Nguyệt đi theo mình, lúc quay người hai người va vào nhau.
Hai người va vào nhau, đau thì không đau, nhưng khó tránh khỏi những va chạm trên cơ thể.
Vương Như Nguyệt ngược lại rất đau, vỗ vỗ ngực, tim đập thình thình.
Triệu Nam Thiên mau chóng quay đầu đi, trên người như bị đấm một phát, không đau không ngứa, giống như mèo cào.
Nét mặt Vương Như Nguyệt vẫn như bình thường, vội vàng hỏi: “Tôi hỏi em đó?”
“Chị à, tốt xấu gì cũng là nam nữ phân minh, mà chị còn là đại mỹ nữ, chúng ta có thể chú ý hình tượng chút được không?”
Vương Như Nguyệt cử chỉ phong phú trợn mắt đi tới: “Sợ gì chứ, chị hoàn toàn không coi em là con trai!”
Mặt mày Triệu NamThiên tối sầm lại, trời ạ!
Vương Như Nguyệt hỏi một cách khiêu khích: “Sao nào, không phục à? Không phải chị xem thường em, cho dù bây giờ chị có lột sạch đồ, thì em có dám nhìn không?”
Triệu Nam Thiên bại trận chịu thua, thật sự không dám;.
Vương Như Nguyệt càng thúc giục: “Bớt nói vớ vẩn đi, mau nói cho chị biết sao lại như thế.”
Triệu Nam Thiên vốn dĩ không muốn nhắc đến chuyện này, bởi vì chẳng có gì vẻ vang, nói dễ nghe một chút, thì là khó khăn về tài chính, nên dọn ra.
Nói khó nghe hơn chút, thì chính là bị người nhà họ Tô đuổi ra khỏi nhà.
Nhà họ Tô nhà to sự nghiệp lớn, cứ coi như gặp phải khó khăn đi, lẽ nào một căn biệt thự cũng không còn nổi sao?”
Hơn nữa Vương Như Nguyệt đã hỏi đến vậy rồi, có dấu giếm cũng chẳng có nghĩa lí gì, ngược lại còn thể hiện rằng bản thân chột dạ, rõ ràng dứt khoát nói rõ ngọn ngành một cách đơn giản ngắn gọn.
Vương Như Nguyệt nghe xong, hai mắt càng trợn to hơn: “Không hổ danh là em trai nhận của chị, em giỏi đấy!”
Triệu Nam Thiên không cười nổi: “Có gì đâu mà giỏi?”
“Rời biệt thự đã ở lâu từ lớn tới nhỏ của nhà họ Tô, lừa đến căn nhà cũ của hai người, đây chẳng khác gì bảo cậu đến ở rể nhà họ Tô càng khiến tôi bất ngờ!”
“Nhà em có quá quắt đến thế đâu? Dù sao cũng là căn nhà hơn một trăm mét
vuông, lại chẳng phải là ngoài đường lớn gió thổi nắng gắt, đâu đến mức đấy.”
Vương Như Nguyệt hai tay chống eo: “Nói đi, em làm kiểu gì vậy? Có phải là đã gạo nấu thành cơm với cô cả nhà họ Tô rồi không?”
Động tác cô ta không nhẹ, trước ngực khó tránh khỏi có va chạm với Triệu Nam Thiên.
Triệu Nam Thiên không nuốt trôi cục tức, uống một ngụm nước ngọt, lúc này mới thoát khỏi sự quấy rối từ cô ta.