Có người còn đi theo phụ họa, cho rằng bảy trăm triệu là không đủ, dù ít cũng phải cả tỷ.
Còn có người phải tạm giữ giấy tờ tùy thân của Vương Như Nguyệt lại để ngăn cô ta có cơ hội bỏ trốn.
Triệu Nam Thiên sắp bị những người này chọc tức đến nỗi cười ra nước mắt, đây là cái đám lưu manh gì vậy?
Những người bị thương vẫn đang nằm trên giường bệnh đấy, bọn họ không lo thu xếp ca mổ càng sớm càng tốt, mà ngược lại đi thương lượng bồi thường?
Vừa mở miệng ra là đòi bảy trăm triệu, đúng là biết cắt cổ người ta!
Nhìn thấy kỹ năng gây gổ và tống tiền điêu luyện của họ, Triệu Nam Thiên có phần nghi ngờ động cơ và mục đích của những kẻ này!
Mọi chuyện quá tình cờ, trong hoàn cảnh hỗn loạn vừa rồi, bọn họ không bắt lấy người đánh mà lại cố tình bắt bà chủ Vương Như Nguyệt đến bệnh viện?
Hơn nữa, những lời nói và việc làm khác nhau của đối phương khi yêu cầu tiền thế chấp khiến anh phải nghi ngờ rằng trong chuyện này còn có một bí ẩn khác!
Từ nhỏ Triệu Nam Thiên đã ở vùng Giang Bắc, mưa dầm thấm lâu, nhìn thấy quá nhiều vở diễn tương tự, chẳng qua là ác ý tống tiền, sau đó nhân cơ hội đòi bồi thường thật lớn.
Trong lòng có đề phòng, tự nhiên sẽ không để Vương Như Nguyệt bị lừa một cách dễ dàng.
Giữ chặt Vương Như Nguyệt đang muốn lên tiếng, anh kiên quyết nói: “Đương nhiên có trách nhiệm, nhưng để lại bao nhiêu tiền thì không do tụi mày nói. Bệnh viện muốn bao nhiêu tiền thì tụi tao sẽ trả bấy nhiêu. Muốn nhiều hơn? Không có!”
Không đợi đối phương giở giọng, anh nói tiếp: “Còn nữa, không thể để người lại, tụi tao không có nghĩa vụ này, và tụi mày cũng không có quyền này!”
Vương Như Nguyệt sắp bị dọa cho choáng váng, tình hình vừa mới dịu đi, Triệu Nam Thiên nói như vậy chẳng phải là đang đổ thêm dầu vào lửa sao?
Theo kế hoạch ban đầu, cô ta định để lại một hai ba trăm triệu. Căn cứ vào tình trạng của người bị thương, phí phẫu thuật và chi phí y tế sơ bộ chắc hẳn là đủ dùng.
Còn số tiền bồi thường còn lại, đợi đến khi cảnh sát bắt được người ra tay đánh người rồi nói sau.
Mặc dù cô ta không phải là thủ phạm chính trong vụ này, nhưng dù sao thì người đó cũng bị thương trong cửa hàng. Rõ ràng là cửa tiệm đã không cung cấp an ninh hiệu quả trong vấn đề này. Nếu mọi chuyện thật sự trở nên ầm ĩ thì nó cũng có ảnh hưởng đến việc kinh doanh của cửa hàng.
Chính vì nắm được điểm này nên bên kia mới dám đòi bồi thường.
Bằng không, nếu người nhà của người bị thương đến cửa hàng quậy phá hàng ngày, vậy tổn thất sẽ không chỉ dừng ở mức mấy trăm ngàn.
Vương Như Nguyệt vốn là muốn thảo luận xem có thể trả ít tiền thế chấp hơn hay không, đồng thời bàn bạc việc bồi thường cụ thể khi bắt được thủ phạm, nhưng Triệu Nam Thiên hoàn toàn lại không cho cô ta cơ hội mở miệng.
Quả nhiên, đám người nhìn thấy Triệu Nam Thiên vắt chày ra nước thì vẻ mặt của cả đám đều kích động phẫn nộ: “Sao vậy, muốn trốn bồi thường hả? Mày thật sự cho rằng pháp luật không thể trị được tụi mày à?”
Triệu Nam Thiên không hề mất bình tĩnh, kiên định nói: “Muốn bọn tao bồi thường cũng đơn giản lắm mà? Đây là bệnh viện. Tao sẽ lập tức tìm người giám định thương tích của bệnh nhân! Có kết quả giám định rồi, đừng nói là giữ người, hôm nay tao cũng giao cái mạng này cho tụi mày luôn!”
Một nhóm người kêu gào la hét um sùm, chẳng mấy chốc đã thu hút rất nhiều người vây xem.