Một người đàn ông ác ý bước tới, cố gắng giật lấy túi xách của Vương Như Nguyệt.
Trong lúc giằng co, cô ta bị người đó xô ngã.
Thấy sắp ngã xuống đất thì bất ngờ bị kéo lên.
Vương Như Nguyệt kinh ngạc thay đổi sắc mặt. Đến khi quay đầu lại nhìn, mới phát hiện người ra tay chính là Triệu Nam Thiên.
Tại sao anh đến đây?
Vương Như Nguyệt vô thức muốn hỏi ra miệng, nhưng đã vội vàng kìm lại.
Cô ta không thể hiểu tại sao anh chàng này rõ ràng nhỏ hơn mình tận năm sáu tuổi, vậy mà lại có thể mang đến cho người ta cảm giác an toàn không thể giải thích được.
Đặc biệt là khi được tựa lưng vào lồng ngực rắn chắc của anh, trong lòng chợt kiên định hơn bao giờ hết.
Không đợi cô ta hỏi, Triệu Nam Thiên đã lên tiếng: “Nhiều người như vậy bắt nạt một người phụ nữ, các người không thấy xấu hổ à?”
“Má nó, thích tọc mạch này!”
Tâm trạng của người đàn ông không tốt, lập tức giơ tay đấm về phía ngực Triệu Nam Thiên.
Triệu Nam Thiên nắm lấy cổ tay anh ta kéo lại. Trước khi anh ta muốn ra tay lần nữa đã bị anh nắm chặt ngón tay cái trong tay.
Người đàn ông chửi rủa: “Mẹ mày, thả tao ra!”
Triệu Nam Thiên dùng một tay ấn xuống, ngón tay cái uốn cong về phía sau một góc kỳ lạ.
Người đàn ông đau đớn, đầu đầy mồ hôi lạnh, không thể tiếp tục tỏ ra mạnh mẽ nữa.
Anh ta đột ngột quỳ xuống đất: “Á đau đau, đừng… đừng… đừng… đại ca, đừng… đau… đau!”
Triệu Nam Thiên buông anh ta ra, nhìn chằm chằm một đám người đang nóng lòng muốn thử: “Có chuyện thì nói cho rõ ràng đi, nếu muốn ra tay thì tao hầu tới cùng. Đây là bệnh viện, có rất nhiều phòng bệnh. Là tụi mày khiêu khích tao trước nên tao cũng không cần phải trả tiền thuốc men gì!”
Một đám người bị khí tràng trên người Triệu Nam Thiên làm cho hoảng sợ, giọng điệu cũng không kiêu ngạo như trước.
Viên cảnh sát đi theo đứng bên cạnh cảnh cáo một câu không đau không ngứa: “Đây là bệnh viện, ai tái phạm, theo tôi trở về đồn!”
Loại tranh chấp dân sự này là thứ rắc rối khó hòa giải nhất, tốt nhất là cả hai bên nên giải quyết riêng.
Anh ta cũng không hỏi quá nhiều, xoa dịu vài câu rồi để lại số điện thoại mà rời đi.
Cảm xúc của những người này không còn kích động như vừa rồi, tâm trạng của Vương Như Nguyệt cũng thả lỏng hơn.
Xem ra phải có một người đàn ông ở bên cạnh, giống như những trường hợp kiểu này, cô ta hoàn toàn không thể giải quyết được.
Triệu Nam Thiên đến đây chưa đến nửa phút, đã xử lý một cách nhanh chóng và gọn gàng. Tuy rằng vẫn chưa giải quyết triệt để, nhưng ít nhất cũng cho cô ta một cơ hội được nghỉ ngơi.
Có người mắng: “Mày là ai? Xen vào làm gì? Chuyện này liên quan gì đến mày?”
Triệu Nam Thiên đáp: “Tao là em trai của cô ấy, tụi mày có chuyện gì thì cứ nói với tao!”
“Mày còn dám hùng hồn như thế à? Anh em tao bị người ta đánh ở cửa hàng của nó, mày chạy tới đây kiêu ngạo cái gì!”
“Mày cũng biết thằng đó bị người ta đánh? Vậy mày không đi lý luận với người đánh nó đi, ở đây mà la mắng cái gì hả?”
“Đó là cửa hàng của nó, chẳng lẽ nó không cần chịu trách nhiệm à? Tao nói cho mày biết, hôm nay tụi mày nhất định phải để người lại đây, còn thêm bảy trăm triệu tiền thế chấp nữa!”