“Giám định? Giám định cái gì? Anh tao đã bị thương thế này, chẳng lẽ là giả?”
“Lúc này các người không muốn cứu người mà còn nói chuyện theo cái kiểu trốn tránh trách nhiệm, các người còn có lương tâm không?”
“Mẹ kiếp, hù dọa ai vậy?”
“Đúng vậy, ai sợ ai!”
“Bọn họ thế này là không muốn chịu trách nhiệm, chủ tiệm lòng dạ hiểm độc, đánh nó!”
Triệu Nam Thiên bỏ ngoài tai những lời tố cáo của những người xung quanh, nửa bước không lùi mà quát lớn: “Giám định cái gì tụi mày rất rõ! Muốn ra tay? Cứ thử xem!”
Đúng lúc này, một cô gái trẻ có vẻ là y tá chạy tới, hung tợn hỏi: “Hét cái gì mà hét, đây là bệnh viện hả? Có giải phẫu nữa hay không?”
Mọi người quay lại.
Chỉ thấy một nhóm người bước tới, phía trước là một vài bác sĩ mặc áo blouse trắng, phía sau là một vài trợ lý trẻ trông giống như bác sĩ thực tập.
Triệu Nam Thiên cười khổ tại chỗ, thật đúng là tình cờ, thế mà lại gặp Thư Trúc.
Thư Trúc cũng có chút kinh ngạc, tháo khẩu trang xuống, nói: “Em còn đang tự nhủ sao giọng nói lại quen thuộc như vậy? Hóa ra đúng là anh!”
Triệu Nam Thiên gật đầu, coi như là chào hỏi.
Lý do tại sao không lên tiếng là do lần trước khi gặp mặt cãi nhau ầm ĩ, không được vui vẻ gì cho cam, khiến anh cũng không biết phải nói gì.
Thứ hai là do tình hình trước mắt không thích hợp lắm.
Thư Trúc dường như đã quên chuyện xảy ra lần trước, lại đeo khẩu trang lên, đi tới xe lăn, kiểm tra sơ qua tình trạng của bệnh nhân.
Có người tiến lên ngăn cản: “Cô là ai?”
Cô y tá nhỏ mở miệng giải thích: “Đây là bác sĩ Thư, phó trưởng khoa ngoại thần kinh của chúng tôi, là bác sĩ phụ trách của người bị thương của các anh!”
Người đàn ông nói một cách mơ hồ: “Bác sĩ Thư, mấy cái đó, giờ chúng tôi có việc phải làm, đợi lát nữa rồi hãy làm phẫu thuật.”
Thư Trúc gật đầu nói: “Hôm nay không cần phẫu thuật. Tình trạng của bệnh nhân không nghiêm trọng, trước mắt cứ đẩy đến phòng bệnh truyền dịch rồi quan sát thêm.”
Cô ta vừa dứt lời, hiện trường bỗng im bặt.
Người nhà của người bị thương vừa rồi còn đang khóc trời kêu đất, đã thu hút rất nhiều sự thương cảm.
Câu nói “tình hình không nghiêm trọng” trong miệng cô ta có vẻ hơi lỗi thời!
Khuôn mặt của người đàn ông trở nên khó coi: “Bác sĩ, cô có nhầm không? Anh trai tôi bị thương thế này, đầu bị người ta đánh chảy máu, đến bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh! Tôi nghi là bị chấn thương sọ não rồi, thế này mà còn không nghiêm trọng hả?”
Thư Trúc nhìn anh ta chằm chằm, hỏi: “Anh là bác sĩ, hay tôi là bác sĩ?”
Người đàn ông không phản bác: “Được rồi, chúng ta hãy đợi đến ngày mai đi, kiểm tra tất cả những gì có thể kiểm tra, đến lúc đó rồi nói sau.”
Thư Trúc gật đầu: “Được đó, nếu nhóm các anh nhất định muốn khám, tôi không ngăn cản nữa. Y tá, lát nữa dẫn người nhà bệnh nhân đi thanh toán viện phí.”
Một người nào đó nói thêm: “Phòng bệnh cũng phải được sắp xếp, phải là thứ tốt nhất trong bệnh viện của các người!”