- Dương Xuân Nhi, các ngươi chờ xách giày cho ta và lão Đoạn đi nha, ha ha ha!
Thang Phi Tiếu cười dài không ngớt.
- Được rồi, được rồi, các ngươi mau chóng tìm nơi tu luyện đi.
Đường Phong phất phất tay nói với mọi người.
Đối với người tu luyện, có một hoàn cảnh tu luyện vô cùng tốt, giống như thời gian ngủ gà ngủ gật tự nhiên có người đưa lên gối đầu, làm sao lại không liều mạng tu luyện?
Huống chi, Đường Phong lại cho bọn họ mỗi người một khối cấp thấp linh thạch.
Một đám người phân tán ra trong sơn cốc, đều tìm được địa phương để bắt đầu tu luyện, toàn bộ sơn cốc đều rơi vào một mảnh bình tĩnh. Nhiều cao thủ như vậy cùng nhau tu luyện, linh khí tiêu hao tương đối khổng lồ, nếu là tại trong thế tục, linh khí trong thiên địa tuyệt đối không đủ cung ứng, mặc dù có La Ngọc Thạch Tâm tụ lại cũng không làm nên chuyện gì.
Không bột đố gột nên hồ, trong thế tục linh khí loãng, La Ngọc Thạch Tâm tụ lại thế nào cũng không tụ được nhiều.
Thế nhưng ở đây lại khác, linh khí trong Bạch Đế Bí Cảnh vốn là nồng nặc vạn phần, còn không chờ linh khí trong sơn cốc tiêu hao nhiều ít, linh khí bên ngoài đã kịp thời bổ sung rồi.
Khó có được cơ hội như vậy, Đường Phong cũng chuyên tâm tu luyện một số ngày. Chỉ bất quá thời gian một tháng, Đường Phong liền cảm giác được thực lực của mình tăng
thêm rất nhiều, vừa mới tấn trức Thiên Giai trung phẩm cảnh giới chưa vững chắc, giờ đã bước ra một bước thật nhanh.
So sánh đối với những người khác, trong thời gian tu luyện ưu thế của Đường Phong càng nhiều. Bản thân Bất Phôi Giáp đã có thể đề cao tốc độ và hiệu quả tụ lại của linh khí, còn có cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, hơn nữa còn lại nhiều nhân tố nữa. Nói tóm lại tốc độ tu luyện của Đường Phong so với người bình thường phải nhanh hơn ít nhất gấp đôi.
Trong tất cả mọi người, Mạc Lưu Tô, Chu Tiểu Điệp và Tiểu Manh Manh tiến triển đến kinh người. Có thể nói thực lực tiến triển vô cùng nhanh. Vốn cảnh giới ba nàng thấp nhất, tại loại cảnh giới này cũng dễ thu được đề cao nhất.
Chính là thời gian một tháng, Mạc sư tỷ liền tiến vào Địa giai, Chu Tiểu Điệp tiến vào Huyền Giai đỉnh phong, chỉ kém một đường là bước vào Địa giai, tuy rằng Tiểu Manh Manh xuất hiện cương tâm từ lúc còn Luyện Cương nhất phẩm, tư chất phi phàm, nhưng dù sao tuổi cũng còn nhỏ, tâm tính không ổn định, tu luyện buồn tẻ như vậy không thể làm cho nàng tĩnh tâm, trong vòng một tháng này có hơn phân nửa thời gian là nàng quấn quít lấy Đường Phong để chơi đùa. Nói là như vậy, nhưng chín tuổi đã Huyền Giai trung phẩm cũng đủ để cho thế nhân đập gẫy kính mắt rồi.
Mạc sư tỷ tiến nhập Địa Giai cũng coi như hợp lý, tư chất của nàng vốn không tầm thường, năm trước vẫn say mê luyện dược, nên làm chậm chạp tu luyện của bản thân. Hôm nay buông xuống tất cả để chuyên tâm tu luyện, tiến triển tự nhiên phải nhanh.
Ngoại trừ ba người này, Tần Tứ Nương cũng có dấu hiệu mơ hồ muốn đột phá Thiên Giai thượng phẩm. Trên tay có Viêm Nhật Kiếm, Tứ Nương vốn có cảnh giới Thiên Giai trung phẩm liền có thể chống lại Thiên Giai thượng phẩm, nếu là một khi thành công bước vào Thiên Giai thượng phẩm thực lực liền nâng cao lên một bước, Thiên Giai thượng phẩm bình thường không phải là đối thủ của nàng.
Về phần một đám cao thủ còn lại trùng kích Linh Giai, ngoại trừ hai người Tiếu thúc và Đoạn thúc trong lúc tu luyện dẫn một chút dao động dị thường, Lại Tỷ và Tiểu nhã cùng với những người ở Bạch Đế Thành còn không có động tĩnh gì.
Đường Phong cũng không gấp gáp, lúc này mới qua gần một tháng mà thôi, còn có thời gian năm tháng, căn cứ theo tiến độ như thế này, Tiếu thúc và Đoạn thúc tấn chức Linh
Giai là chuyện tình chắc chắn rồi, những người khác rốt cuộc có khả năng tấn chức hay không đành phải dựa vào ngộ tính và tạo hóa của bọn họ.
Một tháng sau, Đường Phong ra ngoài sơn cốc một chuyến, tại chu vi trặm dặm dạo qua một vòng, trừ đi một số nguy hiểm đang ẩn dấu, lại căn dặn đám người Mạc Lưu Tô một phen, để lại La Ngọc Thạch Tâm, sau đó một mình lên đường tiến về phía bắc.
Tốc độ tu luyện trong sơn cốc tất nhiên kinh người, nhưng dạng tu luyện như thế này Đường Phong muốn lúc nào có lúc đó, cho nên bản thân hắn không cần thiết như những người đó. Huống chi lấy thực lực của Đường Phong hôm nay, tại trên tay cao thủ Linh Giai chạy trối chết là không thành vấn đề, không cần phải gấp gáp tăng lên thực lực bản thân.
Còn có Tinh Thần Thiên Nguyên Đan, nếu như hắn muốn tấn chức Thiên Giai thượng phẩm, chỉ cần dùng một viên linh đan là đủ rồi.
Đường Phong buông tha cho việc tu luyện, rời khỏi sơn cốc cũng là có ý định từ trước, đám người Tiếu thúc muốn tấn chức còn có một đoạn thời gian, nhưng mà chính mình hiện tại nuôi nhiều cao thủ như vậy, cả đám đều cần trùng kích Linh Giai, hơn nữa bọn họ tới Linh Giai rồi thì nhu cầu linh thạch khẳng định muốn tăng lên một chút.
Linh thạch trong Không Gian Mị Ảnh của mình, thoạt nhìn còn có rất nhiều, nhưng mà tỉ mỉ tính toán thì vẫn nghèo rớt mùng tơi, dựa theo quá trình tiêu hao như bây giờ, nhiều nhất thời gian một hai năm, linh thạch cấp thấp sẽ tiêu hao không còn. Chờ đám người Tiếu thúc tới Linh Giai, nếu không có linh thạch phụ trợ, vậy thì muốn tu luyện quả thực rất khó khăn.
Đường Phong nghĩ thừa dịp này, tìm thêm một chút linh thạch, tốt nhất là tìm hết những linh thạch còn ẩn dấu trong Bạch Đế Bí Cảnh, nếu là tìm được linh mạch, vậy thì linh thạch sau này có thể dùng mãi cũng không hết.
Cách làm này có chút không hiện thực, tuy rằng Đường Phong có Bạch Đế Ấn, nhưng cho tới hôm nay cũng không biết linh mạch ở Bạch Đế Bí Cảnh rốt cục ở phương nào.
Mục đích chính của hắn là phải đi vào di tích môn phái cổ trong Bạch Đế Bí Cảnh để tầm bảo.
Toàn bộ diện tích Bạch Đế Bí Cảnh vô cùng rộng, tuy rằng Đường Phong không biết rộng bao nhiêu, nhưng chí ít cũng không ít hơn so với Đường gia ở Linh Mạch Chi Địa. Địa phương lớn như vậy, khẳng định sẽ có một môn phái cổ xưa, lúc đầu hai người Đường Phong và Lôi Tẩu tại Hôi Y bảo thu hoạch tương đối khá, chỉ bất quá thời gian gấp gáp, chỉ kịp cướp đoạt chỗ đó rồi rời khỏi Bạch Đế Bí Cảnh, hôm nay có đầy đủ thời gian, tự nhiên Đường Phong phải tìm tòi thật kỹ các địa phương khác.
Tài phú của Hôi Y Bảo làm cho Đường Phong nhớ mãi không quên, nghĩ đến nếu tìm được một cái môn phái cổ xưa nữa, những tài sản môn phái này lưu lại khẳng định sẽ không kém chút nào, ít nhất cũng có thể tìm được một hai trăm khối linh thạch.
Trong Bạch Đế Bí Cảnh không có một người nào, ngoại trừ cơn lốc linh khí, còn là linh thú thực lực cao cường. Có một ít linh thú từ lâu đã biến hóa hoặc đã đạt đến thất giai, những nguy hiểm này đều là những điều Đường Phong không muốn đụng tới.
Cũng khá là may mắn khi Đường Phong một đường hướng về phía bắc đi tới, ngoại trừ gặp phải mấy con linh thú ngũ giai, lục giai, Đường Phong cũng không gặp phải nguy hiểm gì quá lớn.
Bất quá làm cho Đường Phong hơi chút thất vọng, bởi vì một đường đến đây căn bản không phát hiện vết tích của môn phái cổ xưa. Trong người có Bạch Đế Ấn, chu vi hơn mười dặm xung quanh chỉ cần khẽ động tâm niệm liền có thể biết rõ ràng, nếu là trong phạm vi lớn như vậy có vết tích của môn phái cổ xưa, Đường Phong tự hiên sẽ phát hiện ra.
Rời khỏi sơn cốc chừng bảy tám ngày sau, trong một buổi trưa nóng nực, Đường Phong lại lên đường hành nghề như bao ngày khác, dùng lực lượng của Bạch Đế Ấn kiểm tra tình huống xung quanh, lần kiểm tra này không ngờ phát hiện một niềm vui ngoài ý muốn.
Cự ly cách chỗ mình ngoài năm mươi dặm, có một mảnh kiến trúc hoang phế, đứng sừng sững ở đó.
Môn phái cổ xưa! Trong lòng Đường Phong vui vẻ, nhanh chóng triển khai bước tiến chạy về phía đó.
Đi được ba mươi dặm, Đường Phong đang gấp rút chạy đột nhiên dừng lại, xung quanh lông mày nhíu chặt, cảm thụ tỉ mỉ một phen, lúc này mới phát hiện phương hướng môn phái cổ xưa có một cổ khí tức hung bạo mà hỗn loạn truyền đến, cổ hơi thở này lộ ra cảm giác nguy hiểm, hơn nữa khí tức ba động đã đạt tới trình độ cao thủ Linh Giai.
Chỉ bất quá không biết chủ nhân của khí tức này tức giận việc gì, đang ra sức công kích cái gì đó.
Nhất thời Đường Phong cảm thấy do dự, đi mất bảy tám ngày mới vất vả tìm được một cái môn phái cổ xưa, nhưng hết lần này tới lần khác nơi đây lại ẩn chứa nguy hiểm.
Buông tha thì Đường Phong không nỡ, nhưng nếu thực sự tiếp tục đi tới, chẳng may bị chủ nhân cổ hơi thở kia phát hiện ra, vậy thì mình sẽ gặp nguy hiểm.
Chính diện chống lại một người cao thủ Linh Giai, Đường Phong còn không có lòng tin, lần trước liều mạng cùng Âu Dương Vũ, đã chứng minh chênh lệch giữa mình và cao thủ Linh Giai.
Suy nghĩ một lúc lâu, Đường Phong quyết định tiếp tục đi tới phía trước. Nhát gan chết đói, gan lớn chết no. Đường Phong dám đi, không phải vì mình có thể đánh thắng được cao thủ Linh Giai, mà là bởi vì nơi này là Bạch Đế Bí Cảnh.
Trong Bạch Đế Bí Cảnh, có Bạch Đế Ấn trợ giúp, Đường Phong có thể tùy ý thôi động linh khí trong vòng mười dặm, lấy sở trường của bản thân để công kích chỗ yếu kém của địch nhân.
Trong chớp mắt, Đường Phong liền đi tới cách môn phái cổ xưa ba dặm, đưa mắt nhìn lại, một mãnh vết tích không chút nào kém so với kiến trúc của Hôi Y Bảo, đứng sừng sững ở nơi đó, lộ ra phong vận và khí thế của môn phái cổ xưa.
Không đợi Đường Phong kịp cảm khái sự to lớn của môn phái cổ xưa này, ánh mắt liền bị một đạo thân ảnh ở cửa hấp dẫn qua.
Đó là thân ảnh của một người nam nhân, chỉ bất quá toàn thân hắn đầy bụi đất, người trần truồng như nhộng, trên đầu tóc dài buông xuống bờ mông, vừa vũ động chiêu thức mạnh mẽ, tóc dài rối loại cũng dữ tợn vũ động theo, giống như lông của một con hùng sư.
- Rống... Rống... Rống...
Mỗi một lần phát sinh công kích, trong miệng người nam nhân trần truồng này đều rống lên một tiếng phẫn nộ, như thú dữ bị nhốt trong chuồng, hỗn loạn kèm theo một tia mê mang và không biết phải làm sao. Chiêu thức hắn sử dụng vô cùng rối loạn, căn bản không thành hình dạng gì, thế nhưng một quyền một cước cực kỳ đơn giản lại vẫn lộ ra bản chất của cao thủ Linh Giai. Đánh ra từng đạo rung động và vòng sáng mà mắt thường có thể trông thấy được, mặc dù cách xa nhau ba dặm, Đường Phong vẫn có thể cảm nhận rõ ràng áp bách truyền đến từ trên người đối phương.
Nam nhân này giống như một đầu sư tử phẫn nộ, đang không ngừng công kích.
Nhưng nói đến cũng thật là kỳ quái, căn bản Đường Phong không thấy được địch nhân của hắn ở chỗ nào! Quyền cước của hắn toàn bộ đánh vào không trung, mỗi một lần đánh không trúng, đều làm bản thân mình bị thương không nhẹ, khóe miệng đã tràn ra máu tươi đỏ sẫm.
Điều này cũng không thể trách được, một kích toàn lực mang theo cương khí và lực đạo không có nơi trút xuống, đổi lại là ai cũng khó mà chịu đựng.
“Đây là làm sao?”
Trong lòng Đường Phong nghi hoặc không thôi, lẳng lặng ẩn nấp ở một bên quan sát.
Nam nhân trần truồng này khẳng định không phải nhân loại, chút ánh mắt ấy Đường Phong vẫn phải có. Nam nhân này hẳn là một đầu linh thú biến hóa thành, chính là giống như Lôi Tẩu, đã đạt đến thất giai chi cảnh, trải qua biến hóa chi kiếp liền có thể hóa thành hình người.
Quan sát tỉ mỉ thêm một lát, Đường Phong không khỏi sợ hãi than vãn, hắn đột nhiên phát hiện, không gian bên cạnh nam nhân này, có một chút ba động quỷ dị truyền đến, tia ba động này cũng khá là kỳ quái, nếu không phải Đường Phong chăm chú hết sức, chỉ sợ cũng sẽ không phát hiện ra được. Ba động này rốt cuộc có ý nghĩa gì? Nam nhân này điên cuồng đánh vào không khí, cũng là vì nguyên nhân gì?
Đường Phong hoàn toàn đoán không ra, càng nhìn không rõ.
Đợi thêm nửa ngày, nam tử kia giống như đã mệt mỏi rồi, bạo phát toàn lực lâu như vậy, cho dù hắn là cao thủ Linh Giai cũng không chịu nổi, hai tay chống nạnh đứng ở đó thở hồng hộc, máu tươi từ khóe miệng rơi xuống trên mặt đất, nhiễm đỏ mặt đất.
Nhìn thảm trạng của nam nhân kia, nhất thời trong lòng Đường Phong không khỏi thổn thức vô cùng, không biết là vì nguyên nhân gì, có thể biến một cao thủ Linh Giai thành như vậy.
Bỗng nhiên, nam nhân kia đang cúi đầu tự dưng quay ra, ánh mắt vừa lúc chạm vào ánh mắt Đường Phong lúc này. Đường Phong biến sắc, hắn tự nhận là ẩn nấp vô cùng tốt, nhưng không nghĩ tới vẫn bị phát hiện rồi.
Nhưng mà cũng kỳ quái, nam tử kia ánh mắt tuy nhìn về phía Đường Phong, nhưng mà hai mắt lại không tập trung trên người Đường Phong. Loại tình huống này chỉ có thể kết luận hắn biết Đường Phong tại đây, nhưng lại không biết rốt cục giấu ở địa phương nào.
Trực giác của dã thú! Trong lòng Đường Phong hiểu ra, trực giác của linh thú vốn rất linh mẫn, sau khi trải qua hóa hình chi kiếp, sợ rằng trực giác của nam nhân này đã bị phóng đại vô số lần, chính mình theo dõi hắn thời gian dài như vậy, hắn có chút cảnh giác cũng là điều bình thường.
Không đợi Đường Phong kịp yên tâm, một màn không thể tưởng tượng nổi lại xảy ra.
Nguyên bản Đường Phong ẩn núp tại một mảnh đất trống, xung quanh cũng chỉ có mấy mô đất và đá vụn mà thôi, thế nhưng không ngờ nam tử kia vỗ một cái, toàn bộ thế giới đột nhiên trở nên đen sẫm. Chờ Đường Phong kịp thời lấy lại tinh thần, bỗng nhiên phát hiện mình dĩ nhiên ở một mảnh không gian đen kịt.
Trên dưới trái phải, trước sau, tất cả đều là bóng đêm, không thấy chút ánh sáng nào, tiếng gió thổi bên tay và tất cả khí tức cũng biến mất toàn bộ. Dường như toàn bộ thế giới chỉ còn lại có chính mình, ngay cả tiếng tim đập cũng không nghe được.