Vô Thường

Chương 736: Bóng đêm vô tận



Đột nhiên gặp phải tình huống này, đổi là ai cũng cảm thấy kinh hoàng. Đường Phong cũng không ngoại lệ, kinh hoàng trong nháy mắt lập tức ổn định lại tâm thần, phóng xuất

cảm giác ra ngoài kiểm tra tỉ mỉ một phen, nhưng để cho Đường Phong khiếp sợ vạn phần chính là, cảm giác của mình dĩ nhiên chỉ có thể phóng xuất ra bên cạnh thân thể có vài thước liền bị một cổ áp lực vô hình ngăn chặn.

Đường Phong cắn đầu lưỡi một chút, truyền đến một tia đau đớn, cuối cùng cũng để hắn tập trung lại. Thị giác, thính giác của mình bị tước đoạt, ngay cả cảm nhận cũng bị áp xúc tới tận cùng. Chỉ còn lại xúc giác. Mặc khác, còn có khứu giác, Đường Phong có thể ngửi được mùi vị trong không khí.

Đã phát sinh chuyện gì vậy? Là ảo giác sao? Không thể tưởng tượng được, trước đây Đường Phong đã từng trải qua các loại ảo giác, vô luận là dùng mỹ sắc mê hoặc lòng người hay dùng những cảnh tượng ghê tởm, quái vật khủng khiếp như ở Tru Tâm Động của Bố gia, Đường Phong cũng rất có kinh nghiệm. Nhưng tình huống hiện tại loại ảo giác này có chút không giống lúc trước.

Quá chân thực rồi, chân thực đến nỗi Đường Phong cho rằng mình thực sự bị vây ở trong một mảnh bóng tối.

Mãi đến giờ phút này Đường Phong mới hiểu được nam nhân trần truồng kia vì sao sẽ không ngừng công kích không khí! Nghĩ đến chắc chắn là gặp phải cảnh tượng giống như mình rồi, ý đồ của hắn là dùng công kích hung mãnh để xua tan vô tận hắc ám bên người, nhưng căn bản không làm nên chuyện gì, ngược lại còn làm cho mình bị thương.

Đường Phong vừa suy nghĩ một vòng, trước mặt đột nhiên xuất nhiện một mùi hôi thối khó chịu, ngay sau đó da mặt căng ra, giống như bị dao nhỏ cắt phải.

Đường Phong nào dám chậm trễ, thân thể vội vàng trốn sang một bên, đồng thời bắn ra mấy thanh phi đao sắc bén.

Một đạo công kích không nhìn thấy xoẹt qua mặt mình, Đường Phong chỉ cảm thấy bộ mặt mình đau đớn như bị lửa đốt, nhưng thật ra phi đao của mình lại không bắn trúng người nào. Không có mục tiêu.

Dưới tình huống này, căn bản Đường Phong không cần đoán cũng biết rằng ai công kích mình rồi, trong phạm vi mấy dặm ngoài mình ra, chỉ còn nam tử trần truồng kia mà thôi, nếu không phải hắn thì còn có thể là ai?

Nhìn không thấy, nghe không được, đối mặt với trực giác của một người vô cùng nhạy cảm biến thân từ Linh Thú thất giai hóa hình, trong lòng Đường Phong nặng như núi đè.

Đường Phong cố gắng giải thích với đối phương, nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng liền chính mình đều không nghe được âm thanh, huống chi là đối phương?

Chỉ còn cách tử chiến rồi! Không phải hắn chết chính là mình vong! Trong chớp mắt Đường Phong liền làm ra quyết định.

Chỉ đơn thuần dựa vào trực giác, Đường Phong không thể sánh bằng linh thú biến hóa, nhưng may là đối phương thụ thương không nhẹ, hơn nữa bạo phát lâu như vậy, căn bản đã là nỏ mạnh hết đà, luận thắng thua bằng thực lực thực sự, Đường Phong cũng không sợ hắn.

Toàn lực mở ra cương khí hộ thân, đây là lần đầu tiên Đường Phong vừa gặp địch nhân liền trực tiếp sử dụng cương khí hộ thân. Như hắn trước kia, đều bằng thủ đoạn công

kích sắc bén khiến địch nhân phải phòng ngự, nhưng tình huống hiện tại, hắn chỉ còn cách làm như vậy chờ thời cơ để phản kích.

Cương khí hộ thân lưu chuyển toàn thân, đồng thời Đường Phong đã cầm lên Độc Ảnh Trường Kiếm, lực lương cương tâm quán nhập Duệ kim khí sắc bén, trong nháy mắt Độc Ảnh Trường Kiếm phát sinh ra tiếng kêu ong ong chấn động.

Một cảm giác lạnh lẽo truyền đên từ sau gáy, đối phương lại phát động công kích lần thứ hai, Đường Phong nhanh chóng cúi thấp đầu, đồng thời chém mạnh một kiếm về phía không trung.

Một kiếm này không có gặp chút trở ngại nào, trực tiếp hóa thành một nửa cung tròn, chém vào trong hư không, cảm nhận lực phản trấn từ trên tay, Đường Phong biết rằng

mình lại đánh trượt một kiếm rồi.

Linh thú thất giai kia cũng tương đối xảo quyệt, không biết dùng thủ đoạn nào né tránh một kích của Đường Phong, sau đó dĩ nhiên lại dùng hồi mã thương, không đợi Đường

Phong kịp phản ứng đã đánh một chưởng vào ngực Đường Phong.

Tuy có Bất Phôi Giáp hộ thân, nhưng vẫn bị cương khí hùng hậu của đối phương xâm nhập vào trong cơ thể, lực đạo khổng lồ làm cho Đường Phong không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn. Thân hình lảo đảo một lúc, thiếu chút nữa hộ thể cương khí bị tan vỡ.

Lần nữa đứng vững thân thể, Đường Phong hít sâu một hơi, một lần nữa ngưng tụ cương khí hộ thân đến trạng thái chắc chắn nhất, chậm rãi nhắm hai mắt lại, toàn lực nhận biết biến hóa rất nhỏ của làn da.

Cuối cùng một mảnh hắc ám vô tận này cũng mang đến cho Đường Phong cảm giác tuyệt vọng, chỉ còn có thể lợi dụng một chút xúc giác và khứu giác.

Địch bất động ta bất động, địch vừa động ta liền động trước, đứng vững gót chân, thăm dò biến hóa của khí lưu bốn phía xung quanh, ngay khi địch nhân ra tay trong chớp mắt liền dành cho hắn phản kích trí mạng.

Trong chớp mắt, Đường Phong tiếng nhập một trạng thái tĩnh lặng như mặt nước hồ mùa thu. Toàn bộ thế giới đều biến mất không thấy, chỉ còn lại có chính mình, toàn thân giống như đứng ở trên mặt hồ bình tĩnh, vô luận là một điểm gió thổi cỏ lay, đều có thể khiến mặt hồ yên bình này biến hóa.

Sau một khắc, Đường Phong nhận thấy bên trái truyền đến một cổ khí kình, liền lắc lư thân hình đồng thời bổ mạnh một kiếm vào đó.

Độc Ảnh Kiếm đâm đến hơn nửa liền truyền đến một cổ lực lượng ngăn trở, Đường Phong bước sang một bước, toàn lực phát ra lực lượng trong cương tâm, mạnh mẽ đẩy trường kiếm về phía trước ba tấc.

Trong nháy mắt mùi máu tơi trần ngập không khí, ngay sau đó, Đường Phong bị một cổ lực mạnh đánh bật ra ngoài, cương khí hộ thân tiêu tan thành mây khói, Đường Phong chỉ

cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, chất lỏng nong nóng chảy ra từ khóe miệng.

Mình bị thương rồi, bất quá địch nhân cũng bị thương. Lực lượng cương khí trên binh khí sắc bén không gì sánh được, lúc đầu dưới sự trợ giúp của Viêm Nhật Kiếm Linh, ngay cả chuôi kiếm đều có thể chặt đứt, huống chia thân thể một linh thú biến hóa.

Cũng không biết là thương thế của mình nghiêm trọng hơn hay của đối phương nghiêm trọng hơn.

Lại một lần nữa đứng vững gót chân, Đường Phong không lãng phí cương khí hộ thể nữa, đối với linh thú nhân thất giai mà nói, có hộ thể cương khí hay không đều như nhau, mình có Bất Phôi Giáp hộ thân, đối phương cũng không dễ công kích, chỉ cần đối phương không đánh địa phương ngoài vụng bụng, mình sẽ không lo lắng về tính mệnh nguy hiểm.

Nam nhân trần truồng kia bằng vào hai bàn tay không, sử dụng chưởng giống như người khác, đều thích đánh vào vị trí vùng ngực, đây cũng đây cũng là điều Đường Phong mong muốn nhìn thấy.

Chiến đấu lại bộc phát lần nữa không hề có chút dấu hiệu nào, lần này lưng Đường Phong bị tập kích, trong nháy mắt cảm nhận được nguy cơ, Đường Phong liền xoay người lại, không tránh không né, lấy địa phương phòng hộ của Bất Phôi Giáp cứng rắn thựa nhân một kích của đối phương, đồng thời cũng mang đến thương tổn cho đối phương.

Đầu linh thú biến hóa này không biết đã ở trong bóng tối bao nhiêu lâu, vốn đã không có tư duy và linh tính của nhân loại, hơn nữa ở lâu tại hoàn cảnh vô cùng dằn vặt bản thân thế này, thần trí nhiều ít cũng có chút không rõ ràng sáng suốt.

Hai bên đánh nhau vài lần xong. Công kích của hắn đơn điệu vô cùng, đánh tới đánh lui, hoàn toàn không có chiêu thức mới, muốn phản công trong lúc phòng thủ quả thực quá dễ dàng.

Mặc dù lần trước Lôi Tẩu biến hóa, cũng sẽ không lựa chọn loại đấu pháp không có chút kỹ xảo nào như thế này, hắn bị như vậy chỉ có thể nói rằng hắn đã mất đi linh tính của nhân loại, tư duy hoàn toàn đã bị trở thành dã tính, công kích chẳng khác gì dã thú công kích con mồi của mình.

Đối phó địch nhân như vậy, Đường Phong càng thêm tin tưởng. Huống chi linh thú nhân thất giai vốn đã bị thương không nhẹ, trạng thái không tốt. Hiện nay thực lực của linh thú này, cùng lắm cũng chỉ bằng một Thiên Giai thượng phẩm mà thôi.

Trong bóng tối, Đường Phong không nhớ rõ mình đã chém bao nhiêu kiếm, mỗi lần đều tại công kích của đối phương tới trong nháy mắt liền chém ra, phát sau mà đến trước, làm cho đối phương tạo thành thương tổn thảm trọng.

Thời gian ban đầu, linh thú nhân kia còn có thể bằng vào tốc độ đánh trúng Đường Phong, nhưng càng đến lúc cuối, tốc độ của hắn càng chậm, phản ứng cũng càng trì độn, mỗi một lần tấn công ngoại trừ cho Đường Phong cơ hội phản kích, đều không có kết quả gì.

Dần dần, Đường Phong cảm giác thế tiến của đối phương trở nên thong thả rồi, hơn nữa lực đạo cũng không tốt.

Không sai biệt lắm đến cực hạn rồi! Trong lòng Đường Phong tính toán.

Đợi được công kích của đối phương lần nữa tiến tới, Đường Phong không chút lưu thủ, Độc Ảnh Kiếm mang theo khí thế sắc bén thẳng tắp đâm tới đối phương.

Đường Phong rõ ràng cảm giác được Độc Ảnh Kiếm đâm vào thân thể đối phương, công kích hung mãnh của đối phương trong nháy mắt liền bị ngưng hẳn, toàn thân vốn tại trước Độc Ảnh Kiếm, không nhúc nhích chút nào, một mùi máu tươi tràn ngập ra ngoài không khí.

Đường Phong rút kiếm, vài giọt máu tươi ấm áp bắn tung tóe trên mặt, khiến cho hắn phát ra một tiếng thở dài.

Nếu có thể nói, thậm chí Đường Phong nghĩ rằng nói chuyện vui vẻ cùng với đầu linh thú này rằng, nếu hắn có thể cho Lôi Tẩu đi theo mình, vậy thì cũng có thể để linh thú nhân khác đi theo. Hôm nay công kích của Huyết Vụ Thành sắp tới, có thể thêm một cao thủ, liền nhiều hơn một phần thực lực để tự bảo vệ mình.

Nhưng trong bóng tối vô tận, Đường Phong cho dù có lòng, cũng không có cách nào giao lưu cùng đối phương! Chỉ có thể đánh ngã đối phương rồi sau đó nói sau.

Một kiếm cuối cùng kia, Đường Phong đâm ra bằng cảm giác của mình, cũng không biết có đâm trúng vị trí yếu hại của đối phương không. Nếu như đâm trúng yếu hại, vậy thì có khả năng đối phương đã đi đời nhà ma rồi.

- Trước tiên nằm yên ở đó đi, chờ ta phá vỡ bóng tối này liền trở lại nói rõ ràng cùng ngươi.

Trong lòng Đường Phong thầm nghĩ, chậm rãi ngồi xuống, bắt đầu vận chuyển Vô Thường Quyết điều tức.

Tuy rằng vừa rồi đánh một trận không tính quá mức nguy hiểm, nhưng mà vạn phần khổ cực, chẳng bao giờ Đường Phong giao thủ cùng người khác trong hoàn cảnh như vậy, hơn nữa đối phương còn là linh thú nhân, chiến đấu dựa vào trực giác và dã tính. Trong bóng tối, ngoại trừ làm cho tâm phiền ý loạn, cũng không có nhiều nguy hiểm, cho nên Đường Phong không cần phòng bị chút nào, ngông nghênh ngang nhiên điều tức nửa canh giờ, lúc này mới vững vàng đứng lên.

Bóng tối vô biên vô tận, ngoại trừ gió nhẹ man mát và mùi máu tươi ở trong không khí, Đường Phong không nhìn thất bất luận cái gì, cũng không nghe thấy bất luận thanh âm nào. Một mảnh hắc ám này rốt cuộc hình thành làm sao Đường Phong cũng không rõ ràng lắm, càng không biết làm sao đi ra ngoài. Đứng ở tại chỗ đánh giá trong chốc lát, Đường Phong dựa theo trí nhớ lúc trước đi về một hướng. Hắn nhỡ kỹ phương hướng này là đi về phía môn phái cổ xưa kia, cự ly khoảng cách chỉ xa có vài dặm, nếu như thuận lợi, chỉ cần chốc lát liền có thể đi tới đó.

Tuy rằng trong tiềm thức Đường Phong cũng biết, muốn đi ra phiến hắc ám này không đơn giản như vậy, nhưng Đường Phong vẫn nhịn không được muốn thử một lần.

Vừa đi một lát, thần sắc Đường Phong ngày càng trở nên ngưng trọng, bởi vì hắn không ngừng đi lại trong bóng đêm, nhưng lại vẫn không thể nào phá tan được ***g giam này.

Một canh giờ, dựa theo cước lực của mình mà tính, mặc dù là đi chậm, ít nhất cũng đi được hai ba mươi dặm. Nhưng dù vậy, vẫn như cũ không đến chỗ môn phái cổ xưa kia, bốn phía vẫn vắng vẻ một mảng, ngoại trừ hắc ám chỉ có hắc ám.

Bỗng nhiên, Đường Phong nhẹ nhàng hít một hơi, lại thấy được một mùi máu tươi quen thuộc, ngay sau đó, dưới chân mình giống như bị một vật gì đó cản lại, thân hình Đường Phong dừng lại, trong lòng có một cảm giác bất an mạnh mẽ xông đến.

Ngồi xuống sờ sờ xem dưới chân là vật gì, Đường Phong không khỏi cười khổ một tiếng.

Từ xúc cảm ở bàn tay truyền đến, Đường Phong đã có thể xác định dưới chân là thi thể của linh thú thất giai đã cùng chiến đấu với mình ngay trước đó. Qua một canh giờ, máu đối phương đã chảy gần hết, thân thể cũng dần biến lạnh, nơi bàn tay chạm vào cũng đã bị cứng đờ.

Đã quay trở về, trong lòng Đường Phong cảm thấy đau khổ, vừa lại cảm thấy sóng cuộn biển gầm.

Nếu nói không kinh sợ là nói dối, rõ ràng mình đi thẳng về một hướng, nhưng không nghĩ tới dĩ nhiên bất tri bất giác lại đi một vòng lớn, trở lại vị trí cũ. Một mảnh hắc ám này giống nhưng có một công năng nào đó mà mình không biết, làm cho mình không thể phán đoán được phương hướng.

Cảm giác bị áp chế ở bên người vài thước, Đường Phong muốn kiểm tra tình huống xung quanh cũng không có khả năng. Nhưng mà loại chuyện tình kỳ quái như thế này làm Đường Phong càng nghĩ càng thấy ngớ ngẩn, rõ ràng mình ở bên ngoài nhìn thấy linh thú thất giai nhân kia điên cuồng, lại mạc danh kỳ diệu bị cuốn vào trong mảnh bóng tối này, thính giác bị cướp đoạt, cảm nhận bị áp lực, hiện tại đi vòng vo mãi cũng không thể tìm được đường ra.

Làm cách nào để ra ngoài? Mình sẽ không giống như linh thú thất giai nhân kia, bị nhốt chết ở trong bóng tối vô tận này sao, tâm thần bị dày vò bởi bị gấp bội cô tịch và khủng hoảng, cuối cùng cũng phát điên sao? Vừa nghĩ đến điều này, Đường Phong có chút phát run, hắc ám này ngay cả linh thú thất giai nhân đều có thể vây chết, huống chi mình chỉ là một Thiên giai trung phẩm thì không cần phải bàn rồi.

Nghĩ nghĩ, đột nhiên Đường Phong chấn động, thầm mắng mình ngu xuẩn, dĩ nhiên ngay cả bảo bối Bạch Đế Ấn đều quên mất.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv