Tuyết rơi xuống mỗi lúc một nặng, ngàn dặm mênh mông một màu trắng bạc, đất trời lạnh lẽo, không gian tĩnh mịch. Ngoài thành Khai Phong giữa trời gió tuyết, hai ngựa nối nhau hướng thành đi tới. Ngựa trước chở một chàng thiếu niên, mình khoác áo lông cừu đã cũ, hai tay đút vào túi áo, đầu đội chiếc nón đen rộng vành cũng cũ che gần hết mặt. Tuy ngựa là thần tuấn, người lại chẳng khác chi lãng tử giang hồ. Ngựa sau chở một thây người, áo quần hoa lệ, toàn thân trên dưới không một vết thương.
Tuy thi thể đã cứng lạnh trong trời đông rét mướt, nhưng mặt mũi vẫn tươi, còn như đang mỉm cười, có lẽ đã chết một cách bình thản thoải mái. Người ngựa không biết từ đâu tới, chỉ thấy thẳng hướng về phía thành Khai Phong, rồi rẽ vào con đường nhỏ dẫn tới một trang viện. Thiếu niên lãng tử dõi mắt định hướng, xa xa trang viện mông lung giữa trời đông u ám.
Trang viện toạ lạc ở phía tây thành. Băng tuyết phủ trắng hơn trăm mái nhà trong một vùng rộng lớn quy mô. Cổng cao mở rộng như quanh năm không đóng bao giờ, trên mặt tuyết đầy dấu chân ngựa, lại chẳng thấy một bóng người. Xuyên cửa nhập viện, dãy tường hành lang có dán nhiều bản cáo thị, có những bản đã cũ bị phong tuyết ăn mòn, chữ viết mơ hồ không rõ.
Bình luận truyện