Khi họ đã đi rồi, A Đổ đưa ngón tay cái lên lớn tiếng khen: - Thẩm tướng công quả nhiên là bằng hữu chân chính, lúc nguy nan cũng không bỏ rơi sư phụ của tôi, khó trách lão nhân gia kính trọng Thẩm tướng công như thế.
Thẩm Lãng mỉm cười: - Cậu phải biết, trong hoạn nạn mới lộ tình bằng hữu thâm giao.
A Đổ: - Nhưng sao tướng công lại dễ dàng bỏ qua cho tên chột kia?
Thẩm Lãng thở dài: - Ta có muốn bắt lỗi, Lý Nhị hiệp cũng sẽ bênh vực hắn.
A Đổ gật đầu.
Thẩm Lãng bỗng nhiên nói: - Tại hạ có một chuyện muốn thỉnh giáo Kim huynh…
Kim Vô Vọng không đợi chàng nói xong, đã đáp: - Khoái Lạc Vương chỉ sai một mình tại hạ vào Trung Nguyên, nhưng tại hạ không hề giả mạo Hoa Nhị Tiên ra tay hại người. Toàn gia Kim Chấn Vũ bị ai giết, tại hạ thật tình không biết.
Hắn đoán được chàng muốn hỏi gì, Thẩm Lãng không ngạc nhiên. Câu trả lời của hắn lại làm chàng hết sức kinh hãi.
Chàng ngẩn người lẩm bẩm: - Nếu vậy, ai là người tàn sát toàn gia Kim Chấn Vũ? Ngoài Khoái Lạc Vương, không lẽ còn ai khác học trộm được những độc môn bí truyền trong thiên hạ?
Kim Vô Vọng trầm giọng: - Có thể là vậy. Còn nữa, môn hạ Khoái Lạc Vương chỉ có một người được luyện bí kĩ ‘Tử Sát Thủ’, nhưng hắn đang ở tận Ngọc Môn Quan xa xôi. Chuyện An Dương Ngũ Nghĩa chết vì ‘Tử Sát Thủ’, tại hạ cũng hoàn toàn không biết.
Thẩm Lãng cả kinh: - Tại hạ thường tự cho mình liệu việc rất chính xác, không ngờ hôm nay mọi chuyện xảy ra ngoài dự tính của tại hạ. Nhưng An Dương Ngũ Nghĩa bị đả thương từ trong cổ mộ, nếu không phải Kim huynh hạ thủ, không lẽ trong cổ mộ còn có người khác? Người này là ai? Tại sao hắn lại học được võ công độc môn bí truyền của thiên hạ?
Kim Vô Vọng thở dài: - Thế cục nay lại thêm phức tạp, xem ra giang hồ đại loạn đến nơi.
Thẩm Lãng chán nản: - Hoả Hài Nhi lạc đâu không biết, Thiết Hoá Hạc cùng mười mấy cao thủ bỗng nhiên mất tích giữa thanh thiên bạch nhật, hung thủ sát hại toàn gia Kim Chấn Vũ là ai, ngoài Khoái Lạc Vương còn có người học trộm được tuyệt kĩ bí truyền trong thiên hạ, những chuyện này không chỉ là đại bí mật, mà mỗi sự kiện đều lờ mờ trong đám sương mù, nửa đầu mối cũng không có. Ta lại chỉ có nửa tháng để tìm ra chân tướng...
Nếu là người khác, có lẽ đã tuyệt vọng đến tột cùng, nhưng Thẩm Lãng chỉ thở dài than thở vài câu, rồi mặt mày dần tươi tỉnh lại, ngửa mặt cười dài: - Kỳ hẹn nửa tháng còn tới mười lăm ngày, một trăm tám mươi canh giờ, mà tôi đã lo lắng, thật chỉ tổ cho Kim huynh chê cười.
Chàng cười lớn phất tay bước tới. Chợt thấy Kim Vô Vọng vẫn đứng sững một chỗ, chàng dừng lại mỉm cười: - Kim huynh…
Như chợt nhận ra điều chi, chàng lui về sau mấy bước, nhìn theo hướng ánh mắt Kim Vô Vọng.
Hai người liếc nhau, lộ vẻ vui mừng, không nói không rằng, cùng nhanh chân đi về cổ mộ.
A Đổ thắc mắc: - Làm gì vậy?
Thẩm Lãng: - Người đi bộ không thể lên trời, tới đây đột nhiên không thấy dấu chân, chỉ có một giải thích duy nhất, những người đó tới đây, rồi lui bước ngược về.
A Đổ chợt hiểu: - Không sai! Nếu họ đạp lên dấu chân cũ lui về, người khác khó nhìn ra. Trách sao những bước chân này sâu như vậy, thì ra là mỗi dấu chân bị đạp lên hai lần.
Dấu chân bị đạp lên hai lần không những sâu hơn mà cũng loạn hơn so với bình thường.
Kim Vô Vọng: - Còn một chuyện khó hiểu, những người đó muốn làm loạn mắt người, thật ra họ muốn lừa ai?
Thẩm Lãng: - Tất nhiên là lừa huynh và tôi. Tại hạ chỉ không hiểu sao Thiết Hoá Hạc lại không muốn gặp vợ con, trừ phi…
Kim Vô Vọng chợt sáng mắt lên: - Trừ phi họ đều bị người khác khống chế. Người này vì muốn đưa mấy chục cao thủ đi, nên mới bày nghi trận, để người khác nghi quỷ ngờ thần, đoán không ra tung tích của họ. Người này có thể khiến mấy chục cao thủ ngoan ngoãn nghe lời, không những theo hắn lại còn bước ngược mà đi, cái này thật không thể lí giải được.
Thẩm Lãng: - Ai khác không biết, chứ người ấy có thể khiến Thiết Hoá Hạc quên cả vợ con, thì thật không tưởng tượng nổi. Trừ phi người này có thủ đoạn mê hoặc thần trí kẻ khác.
Kim Vô Vọng vỗ tay: - Đúng vậy, cho dù võ công có tuyệt đỉnh thiên hạ, người này cũng khó mà khiến được cái đám cao thủ kiêu ngạo kia ngoan ngoãn nghe lời.
Hai người vừa trò chuyện trên đường, vừa chăm chú quan sát mặt tuyết. Tới trước cổ mộ, hai người cùng dừng bước nhìn nhau. Trên mặt tuyết, những dấu chân lộn xộn trở nên cạn và ngay hàng hơn.
Kim Vô Vọng: - Họ bước lui tới đây thì lên một cỗ xe, sau xe có kéo nhánh cây khô để xoá đi vết bánh xe trên mặt tuyết.
Hai người bỗng nhiên thấu hiểu một chuyện tưởng như không thể giải thích, cảm thấy thật hoan hỉ trong lòng.
Kim Vô Vọng lại cau mày: - Người này làm việc chu đáo, lại có thể mê hoặc hơn chục cao thủ, tại hạ không nghĩ ra trong giang hồ ai lợi hại đến thế.
Thẩm Lãng trầm ngâm: - Kim huynh có biết trong võ lâm thiên hạ, ai là người am hiểu về đại pháp ‘Mê Hồn Thôi Miên’?
Kim Vô Vọng trả lời không chút nghĩ ngợi: - Vân Mộng tiên tử.
Thẩm Lãng: - Không sai! Năm xưa Vân Mộng tiên tử danh chấn giang hồ với ám khí ‘Thiên Vân Ngũ Hoa Miên’ và đại pháp ‘Mê Hồn Thôi Miên’. Cao thủ cỡ nào gặp bà ta cũng chỉ biết cúi đầu khuất phục. Bởi ‘Thiên Vân Ngũ Hoa Miên’ và ‘Mê Hồn Thôi Miên’ quá tàn độc, hào kiệt trong giang hồ chỉ nhớ tiếng ‘Vân’ mà quên đi chữ ‘Mộng’.
Kim Vô Vọng: - Nhưng không phải Vân Mộng tiên tử đã qua đời rồi sao?
Thẩm Lãng trầm giọng: - Tử Ngọc Quan có thể giả chết, sao Vân Mộng tiên tử lại không?
Vừa nói vừa móc trong ngực áo ra chiếc thiết bài đen: - Kim huynh nhận ra được vật này chăng?
Kim Vô Vọng vừa liếc thấy sắc mặt đột biến, run giọng: - ‘Thiên Vân Lệnh’!
Thẩm Lãng: - Không sai! Đây chính là lệnh bài của Vân Mộng tiên tử chiêu tập quần ma.
Kim Vô Vọng: - Ở đâu tướng công có được?
Thẩm Lãng: - Trên bàn đá trong một thạch thất nơi cổ mộ. Tại hạ vẫn cho thiết bài này là của Kim huynh. Giờ đã rõ, người để lại thiết bài này cũng là người đã dùng ‘Tử Sát Thủ’ đánh gục An Dương Ngũ Nghĩa. Xem ra chính người này đã đưa đám võ lâm cao thủ kia đi.
Kim Vô Vọng thất sắc: - Người này ẩn mình trong cổ mộ mà tại hạ không hay không biết. Ngược lại, người ấy lại biết rõ nhất cử nhất động của tại hạ. Thật sự người này là ai? Không lẽ là Vân Mộng tiên tử?
Nghĩ đến trong cổ mộ có người vô hình vô bóng, từng thời từng khắc giám sát hành động của mình, tay chân hắn run rẩy, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, toàn thân nổi gai ốc, bất giác rùng mình dáo dác nhìn quanh.
Thẩm Lãng trầm giọng: - Người này có phải là Vân Mộng tiên tử hay không? Vân Mộng tiên tử tái xuất giang hồ? Bà ta mang đám người Thiết Hoá Hạc đi với quỷ mưu gì? Bọn Thiết Hoá Hạc đã bị đưa đến phương nào? Phải chăng bà cũng là hung thủ tàn sát toàn gia Kim Chấn Vũ? Tại hạ phải tìm cho ra tất cả những câu trả lời trong vòng nửa tháng. Kim huynh có bằng lòng giúp tại hạ một tay chăng?
Kim Vô Vọng tiếp lời: - Những chuyện này cũng liên quan tới tại hạ, ngày mà sự thật chưa được phanh phui, tại hạ cũng chẳng thể ngủ yên.
Thẩm Lãng: - Vậy thì hay quá! Bây giờ chúng ta chung sức phá bí mật này, còn chuyện là bạn là thù, xin tạm gác qua một bên.
Kim Vô Vọng nghiêm nghị: - Được!
Hai người lần theo dấu cây khô quét trên mặt tuyết, dọc đường cũng nhận ra ít nhiều vết tích.
Kim Vô Vọng nhìn quanh: - May mà mặt đất đầy tuyết. Hình như họ đi về hướng tây.
Thẩm Lãng cau mày: - Nếu họ đi qua chỗ phồn thịnh đông người, nhất định sẽ gây nhiều chú ý. Đi theo hướng tây là vòng qua Thái Hành Sơn, đường núi rất hoang vu.
Kim Vô Vọng: - Bọn họ đông người nhiều xe, tất không đi nhanh. Nếu hai ta cấp tốc lên đường, không chừng đuổi kịp.
Hai người đuổi theo cho đến hoàng hôn vẫn không phát hiện ra tung tích của đoàn xe khả nghi nọ. Dọc đường Thẩm Lãng hỏi thăm người qua lại, Kim Vô Vọng thì lảng ra xa, vì ngại người đi đường bị tướng mạo quái dị của hắn doạ mà không dám mở miệng. Thẩm Lãng cũng chẳng hỏi được chuyện gì, người thì chẳng thấy chi, người thì tuy thấy xe ngựa chạy qua, nhưng chẳng biết mấy xe mấy ngựa, hình dáng ra sao.
Mặt trời sắp lặn hẳn. Tuyết lại bắt đầu rơi. Bọn người đã đi tới tận ngoại thành Lạc Dương. Họ vào nhà trọ nghỉ qua đêm. Chu Thất Thất đã tỉnh, thuốc mê trong người cũng đã tan. Thẩm Lãng thuật lại câu chuyện phức tạp khó hiểu. Chu Thất Thất há mồm trợn mắt, người run bần bật.
Kim Vô Vọng đưa cho chủ quán nén bạc nhờ lo cơm nước. Ăn xong vài chén cơm nóng, mọi người cùng đi nghỉ sớm. Thẩm Lãng nằm xuống là ngủ ngay. A Đổ lui vào một góc thiếp đi. Chu Thất Thất khoanh chân ngồi dựa vách trên giường, rùng mình nhìn đống chăn gối, kinh người nghĩ tới lò sưởi dưới giường đốt bằng phân ngựa khô. Là một thiên kim tiểu thư gác ngọc lầu cao, chỗ này quá dơ dáy, sao xứng mắt nàng.
Nàng không ngủ thì lại bị gương mặt quái dị của Kim Vô Vọng thu hút. Nàng không muốn nhìn cũng không xong.
Thấy Thẩm Lãng ngủ ngon lành, Chu Thất Thất đâm ra bực mình, lầm thầm: - Đúng là người không có tim phổi, lúc này mà ngủ được sao?
Trong cơn bực bội, nàng đứng lên đẩy cửa ra ngoài.
Đêm khuya tĩnh lặng, tuyết trắng bay bay như những cánh hoa mai, ... trông thật thơ mộng.
Văng vẳng tiếng trống canh ba.
Giữa đêm thanh vắng đột nhiên vang lên tiếng ngựa hí, tiếng bánh xe lăn. Chu Thất Thất giật mình thầm nhủ... “Không lẽ đây chính là đoàn ngựa xe kia, phải đánh thức Thẩm Lãng.”
Chưa kịp chuyển mình, một thân ảnh phóng vèo qua cửa, xẹt sát người nàng, Thẩm Lãng.
Tưởng đâu chàng chìm sâu trong giấc ngủ, nay lại chạy ra nhanh như vậy, Chu Thất Thất không biết hận hay yêu, mắng thầm ... “Thì ra là anh giả bộ ngủ.”
Chưa kịp lên tiếng gọi, lại một thân ảnh khác xẹt qua, Kim Vô Vọng.
Thân pháp của hai người rất nhanh, nháy mắt đã ra ngoài tường thành. Khi Chu Thất Thất theo đến nơi, cả hai đã mất hút trong màn đêm thăm thẳm.
Chu Thất Thất vừa lo vừa giận, lẩm bẩm: - Giỏi! Không cho theo, tôi tự mình đuổi.
Tiếng ngựa hí xe lăn đã dứt, Chu Thất Thất chẳng nhớ những tiếng động kia từ đâu truyền tới, cũng không biết đám ngựa xe đã đi về hướng nào.
Nàng nghiến răng dậm chân, rút cây trâm trên tóc phóng xuống đất, đuôi trâm nghiêng về hướng đông, nàng xoay người đi về phía ấy.
Dọc đường chẳng thấy bóng ngựa xe. Nàng càng đi càng lạc vào hoang địa. Bóng cây khô bên đường đung đưa trong gió tuyết, như bóng quỷ tràng đang trỗi mình giữa đêm đen.
Nếu là ai khác thì đã mau chân trở về, nhưng Chu Thất Thất trời sanh tính bướng bỉnh, càng tìm không ra lại càng phải tìm, nếu không tìm được thì quyết không trở lại. Toàn thân nàng lạnh cóng, sinh trưởng trong giàu sang gấm vóc, một hô trăm dạ, nay phải vất vả thế này thật cũng đáng thương! Nàng cảm thấy lạnh thấu xương, đôi giày dưới chân đã ướt sũng, nước lạnh như băng thấm vào da thịt, so với bị đâm một đao còn khó chịu hơn nhiều.
Chu Thất Thất nhìn trái ngó phải, bốn bề tịch mịch, suy đi nghĩ lại, càng nghĩ càng buồn, lưng tựa thân cây, ôm chân bật khóc.
Chu Thất Thất nghẹn ngào tức tưởi: - Ta vì ai mà khổ như vậy, chàng có biết chăng?
Còn đang sụt sùi, Chu Thất Thất bỗng nghe tiếng bước chân rào rạo trong rừng vắng. Âm thanh lạ văng vẳng trong rừng giữa đêm phong tuyết khiến nàng rợn tóc gáy, sợ đến nỗi nước mắt ngừng rơi, ba chân bốn cẳng chạy nấp sau một thân cây lớn, cắn chặt răng len lén nhìn qua.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, rồi hai bóng trắng xuất hiện. Dưới ánh sáng lờ mờ phản chiếu từ mặt tuyết, hai người mặc áo choàng chấm đất, tóc dài xoã vai, tay cầm ngọn roi dài hơn hai thước, như hai bóng ma đang lướt giữa rừng. Nhìn kỹ, thì là hai thiếu nữ yêu kiều duyên dáng.
Tuy có vẻ âm thầm ma quái, cũng chỉ là hai thiếu nữ. Chu Thất Thất đã hơi yên dạ, nhưng vẫn nín thở tĩnh khí không dám nhúc nhích.
Hai thiếu nữ láo liên nhìn bốn phía, rồi dừng bước. Thiếu nữ bên trái chợt chu miệng huýt gió.
Tiếng huýt sáo giữa rừng đêm như tiếng quỷ khóc sói tru. Chu Thất Thất lại giật mình hoảng hốt. Xa hơn mấy trượng ngoài rừng, có tiếng huýt gió đáp lại, tiếp theo là những tiếng bước chân lạo xạo mỗi lúc một gần.
Hơn mười người đàn ông chia làm hai hàng nối nhau đi vào rừng.
Đám người này có già có trẻ, có cao có thấp, mặt mũi ai cũng ngơ ngơ ngáo ngáo, chẳng khác gì những cái xác biết đi. Đi sau cùng là hai thiếu nữ, cũng áo choàng chấm đất, tóc dài xoã vai, tay cầm roi dài. Khi có người lạc bước khỏi hàng, hai nàng vung roi quất lên người, hắn lập tức ngoan ngoãn trở lại, trên mặt chẳng một biểu lộ, như hoàn toàn không có cảm giác.
Chu Thất Thất vừa hơi yên dạ, thấy cảnh quái dị này lại sợ đến tim muốn ngưng đập. Nàng chỉ nghe qua chăn bò, chăn dê, chăn ngựa... đời nào nghĩ đến chuyện “chăn người”.
“Chăn thi!” Chu Thất Thất đột nghĩ đến truyền thuyết “chăn thi” ở tận phía tây sông Tương, trong lòng sợ hãi thầm nghĩ... “Chẳng lẽ đây chính là ‘chăn thi’?”
Nhưng nơi này nào phải là phía tây sông Tương, những nam nhân này tuy mặt mũi lơ ngơ như gỗ, lại dứt khoát không phải thây ma, sao cam lòng chịu bị người khác quất roi trên mình?
Đôi thiếu nữ phía trước chợt vung roi lên, cả đoàn lập tức dừng lại.
Thiếu nữ vóc cao gầy khẽ thở dài: - Mệt chết đi được! Chúng ta nghỉ một chút đi.
Thiếu nữ mặt tròn như nguyệt cũng cất tiếng than: - Chăn người thật không dễ chút nào, không được nghỉ ngơi lại lo bị người bắt gặp. Đại tiểu thư còn đùa, đặt cho chúng ta cái mỹ danh, Bạch Vân Mục Nữ.
Chợt cười khẽ: - Mục nữ, ai nghe qua cũng tưởng chúng ta chăn bò chăn dê, nào đoán được chúng ta thật ra là chăn người.
Mục nữ cao gầy cười: - Chăn người so với bị người chăn tốt hơn nhiều. Chị có biết những người này đều là những anh hào thành danh trong võ lâm hiện thời. Như tên kia...
Vung roi chỉ vào một người trong hàng, nói tiếp: - Hắn là tổng tiêu đầu danh tiếng của Hà Tây.
Chu Thất Thất nhìn theo hướng roi. Người đó đứng yên như tượng gỗ, thân hình cao lớn, râu ria đầy mặt, ... Triển Anh Tùng.
Triển Anh Tùng ở đây, những người kia chắc cũng từ cổ mộ.
Chu Thất Thất không ngờ tình cờ lại phát hiện bí mật tày trời này, trong lòng vui mừng khôn tả, thầm nghĩ... “Dù Thẩm Lãng thông minh tuyệt đỉnh, cũng không nghĩ ra trên đời có cái chuyện ‘chăn người’. Chàng cho rằng thần trí của họ bị mê, tất nhiên phải ngồi xe ngựa. ‘Sai một ly đi ngàn dặm’, chàng cứ tận lực đuổi theo mấy cỗ xe ngựa kia, chẳng nghĩ có kẻ nửa đêm ‘chăn người’ qua rừng vắng.”
Tuy Triển Anh Tùng cùng nàng đối nghịch, nhưng thấy hắn mặt mày hốc hác, tuyết vương đầy râu tóc, nàng cũng xót xa... “Ta phải mau về báo cho Thẩm Lãng, để chàng tìm cách cứu họ.”
Nàng lại đổi ý... “Không được! Thẩm Lãng cứ cho ta là người vô dụng, nếu ta làm được chuyện kinh người, chàng sẽ phải nể ta. Đây chính là cơ hội tốt, ta không thể bỏ qua! Ta đi thăm dò đen trắng trước, rồi về báo cho chàng cũng không muộn. Vẻ mặt khâm phục của chàng hẳn rất đẹp mắt.”
Tưởng tượng Thẩm Lãng nào là giật mình, nào là khen ngợi... nàng nở nụ cười đắc ý.
Chợt giọng nói yêu kiều của một mục nữ khẽ vang: - Bây giờ không còn sớm, chúng ta phải mau lên đường. Đừng quên chúng ta phải đưa bọn này về trước hừng đông, không sẽ bị tội.
Mục nữ mặt tròn: - Gấp gáp gì, có tới bốn nhóm, chúng ta về sớm cũng vậy thôi.
Mục nữ cao gầy thở dài: - Sớm vẫn tốt hơn trễ, chúng ta đi thôi.
Nàng vung roi lên dẫn đường. Đám người Triển Anh Tùng lại ngoan ngoãn theo sau.
Cặp mục nữ phía sau vung roi đánh tán loạn trên mặt tuyết, làm mất đi những dấu chân lưu lại. Giữa bụi tuyết mịt mờ, đoàn người lại nối nhau đi.
Chu Thất Thất thầm nghĩ... “Thì ra họ chia đám người ra bốn nhóm. Ta chỉ cần theo dõi một nhóm là có thể đến tận hang ổ của chúng.”
Lòng nàng bừng lên ý chí kiên cường, khí nóng trào dâng, đôi chân bé nhỏ cũng quên cả lạnh, rón rén nhẹ nhàng, nín hơi tĩnh khí, lặng lẽ theo sau.
Nàng không dám đi quá gần, chỉ lần theo tiếng chân xào xạo trên tuyết. Các mục nữ không nghĩ tới việc hành tung của mình bị phát hiện, nên khinh thường chẳng nhìn lại phía sau.
Trừ tiếng bước chân, đoàn người không gây ra bất kỳ tiếng động nào khác. “Chăn người” là cách tốt nhất để đưa hơn mười người từ nơi này đến nơi kia một cách bí mật, mà thần không biết quỷ không hay. Chu Thất Thất cảm thấy người nghĩ ra ngón này quả thật cao minh, thầm than... “Cái người nghĩ ra được trò này phải là một ác ma kiệt xuất.”
Nàng miên man nghĩ đến ác ma quỷ quái này, vô tình đã đi hơn một canh giờ.
Có lẽ đã canh năm. Mùa đông ngày ngắn đêm dài, bốn phía vẫn là một màn đen mù mịt, không một tia sáng.
Chu Thất Thất nghĩ bọn người kia sẽ tiếp tục xuyên qua khu rừng hoang vu, nhưng dường như họ chuyển hướng đi ngang qua dòng sông đóng băng, mặt tuyết bằng phẳng, từ ánh sáng phản chiếu của gương tuyết, mơ hồ như phía trước là thị thành sầm uất với những mái nhà cao.
Chu Thất Thất âm thầm nghĩ ngợi... “Không lẽ mấy mục nữ đưa đám người này vào thành? Không thể nào... không thể nào...”
Mấy nàng Bạch Vân Mục Nữ quả thật đưa người đến dưới chân thành. Vì còn sớm nên cổng thành chưa mở. Từ trong thành có hai cỗ xe ngựa cực kỳ hoa lệ đang vội vã phóng ra.
Bốn bên xe giăng đèn châu sáng rực, cỗ xe sang trọng như của quan gia hay đại phú hào, ngay cả ngựa kéo xe cũng đẹp mắt vô cùng.
Chu Thất Thất lại miên man... “Nếu các nàng muốn nhân cơ hội sớm để vào thành, cũng không nên dùng cỗ xe bắt mắt như thế này. Không thể nào... không thể nào...”
Hai cỗ xe ngựa ấy lại chạy thẳng tới các nàng. Mục nữ mặt tròn lại khẽ huýt sáo, xe ngựa dừng lại. Mười mấy người đàn ông cùng bốn nàng mục nữ chia thành hai nhóm lên xe.
Chu Thất Thất há miệng trợn mắt đầy kinh ngạc... “Những người này hành sự thật khó đoán. Nếu lỡ có ai nhìn thấy hai cỗ xe kia, đại sự sao thành?”
Xe chuẩn bị chuyển bánh, Chu Thất Thất mím môi... “Một không làm, hai không nghĩ. Dù là đầm rồng hang hổ, ta cũng phải vào do thám thực hư.”
Nàng vút qua chui xuống gầm xe, đu người ở dưới cùng đi theo xe ngựa.
Nếu là ai khác thì nhất định phải suy nghĩ trước khi hành động, nhưng Chu Thất Thất trời sanh ra cái tánh làm trước nghĩ sau, chả trách sao nàng luôn gieo hoạ.
Xe đi chầm chậm vào thành, lưng Chu Thất Thất lướt trên mặt tuyết lạnh thấu xương, nàng lại không biết xe đang đi hướng nào.
Được một lúc, bốn phía chợt có tiếng người cười nói xôn xao...
- “Hoa hồng này là giống đặc biệt từ phương xa, ngàn năm một thuở mới có.”
- “Bây giờ còn lạnh nên chưa có hoa mai.”
- “Đây là hoa thủy tiên thanh nhã, đứng cạnh hoa cũng khiến người trở nên cao quý hơn.”
Chu Thất Thất nghe những lời này, lại cảm thấy thoang thoảng hương hoa, đoán đây có lẽ là chợ hoa buổi sớm.
Xe dừng lại chợ hoa hồi lâu, các nàng Bạch Vân Mục Nữ như mua rất nhiều hoa. Chu Thất Thất không khỏi âm thầm thắc mắc... “Các nàng mua hoa làm gì?”
Lại nghe tiếng người bán hoa: - Cô nương cứ lấy, không cần bạc. Mai sẽ có mẫu đơn giống ngoại, cô nương tới sớm chút.
Chu Thất Thất càng thêm thắc mắc... “Các nàng phải là khách quen thường xuyên đến mua hoa, người bán mới thân thiện như thế. Ác ma thần bí kia lại yêu hoa tươi? Cũng là chuyện lạ!”
Xe lại lăn bánh.
Qua chợ hoa, đường đi nhiều ngã rẽ. Được một đỗi, chợt trong buồng xe có tiếng người lao xao.
- “Cửa chánh đã mở?”
- “Đã mở, dường như có nhóm khác đã về.”
- “Tôi đã nói nên sớm đi, chị chỉ muốn nghỉ thêm.”
- “Giờ này có trách nhau cũng bằng thừa, thôi mau vào đi.”
Lúc này xe như đang lên dốc. Chu Thất Thất ngỡ xe đang lên đồi, sau thì nhận ra xe đang đi lên bậc thang đá. Bề ngang bậc thang rộng hơn cỗ xe một chút, nên bánh xe men theo hai bên lề bằng phẳng mà lên.
Cuối bậc thang là một cổng cao rộng. Sau cổng là con đường lát đá xanh, tuyết đọng đã được quét dọn sạch sẽ. Chu Thất Thất tuy không thấy được khung cảnh chung quanh, cũng đoán trạch viện này hẳn đồ sộ nguy nga, đình viện ắt cũng sâu kín ẩn mật.
Có tiếng người quát lớn: - Dừng ở tàu thứ bảy, người trên xe xuống trước.
Chu Thất Thất liếc hai bên xe, thấy có mấy chục cặp chân đi tới đi lui. Có kẻ mang giày cao ống, có người mang giày gấm, có kẻ mặc quần, có người mặc váy. Chu Thất Thất không nhìn được mặt mũi của họ, chỉ thấy bước chân của họ rất nhanh nhẹn nhẹ nhàng.
Chu Thất Thất bắt đầu bối rối. Nàng hiện đang trong đầm rồng hang hổ, lại không có kế thoát thân. Chỉ cần bọn người kia nhìn xuống gầm xe là phát hiện được nàng. Lúc đó có ba đầu sáu tay nàng cũng đừng mong chạy thoát. Nàng không những lo lắng mà còn hối hận, sao dám một mình liều lĩnh như vậy. Cho dù nàng có vì Thẩm Lãng mà mất mạng, chàng cũng chẳng biết nàng chết thế nào, chết ở đâu.
Tiếng người huyên náo, tiếng ngựa hí vang, không khí bận rộn, người thì rửa xe, kẻ lo tắm ngựa. May mà chẳng ai nhìn xuống gầm xe.
Cả người của Chu Thất Thất đã tê cứng, hai cánh tay đau đớn vô cùng, tựa như có ngàn vạn gai nhọn đâm vào đầu vai.
Nàng hận sao không thể la to, vì còn chưa muốn chết nên chỉ ráng cắn răng mà nhịn, âm thầm mong sao mấy người này mau xong việc đi ra.
Họ lại chẳng nhanh tay chút nào, vừa tắm ngựa rửa xe, vừa chuyện trò đủ thứ linh tinh trên trời dưới đất.
Chu Thất Thất nghiến răng nghiến lợi, thầm mắng mấy tên này sao không chết sớm cho rồi.
Bỗng tiếng chuông vang, tiếng người hô to: - Giờ điểm tâm, ai muốn cháo nóng thì nhanh lên.
Cả đám quẳng bàn chải, liệng khăn lau, chỉ trong chớp mắt đã đi hết không còn một mống.