Cả bọn cùng say nằm lăn trên đất.
Hùng Miêu Nhi bỗng đứng bật dậy, nhìn Chu Thất Thất cười ha hả: - Nàng coi, hắn còn theo nổi không?
Chu Thất Thất nguýt dài: - Cho dù anh có bản lãnh, cũng đâu cần khiến chàng ra bộ dáng như vậy.
Nàng vẫn chỉ quan tâm tới một mình Thẩm Lãng.
Hùng Miêu Nhi ngây người, thở dài lẩm bẩm: - Nữ nhân, nữ nhân! Ngươi vì nàng. Nàng lại lo cho kẻ khác.
Chu Thất Thất an bài cho Thẩm Lãng xong mới cùng Hùng Miêu Nhi ra ngoài. Hai người mang hai tâm sự riêng, không ai mở miệng.
Đến bờ tường của kĩ viện nọ, Chu Thất Thất quay đầu lại: - Đêm nay không có Thẩm Lãng mở đường, hai ta phải hết sức cẩn thận.
Hùng Miêu Nhi chỉ “hừ” không đáp.
Chu Thất Thất nhoẻn miệng cười: - Anh uống rượu không say, lại ghen sao?
Hai người phóng qua bờ tường. Bên trong yên lặng như tờ, chẳng cảnh vệ, không bóng người. Họ đi thẳng tới hậu viện mà không gặp ngăn trở. Chu Thất Thất nhận ra cảnh vật chung quanh phảng phất vẻ ma quái giống như hôm nọ… cũng dãy tùng, rừng trúc, đình đài, lầu gác, giả sơn… cũng đường sỏi tuyết đọng, ao sen mặt nước đóng băng. Nhận ra cảnh vật, Chu Thất Thất càng thêm hồi hộp. Trời rét căm mà mồ hôi nàng tuôn ra như tắm.
Hùng Miêu Nhi chợt cười to: - Rượu ngon… rượu ngon… trở lại một bầu…
Chu Thất Thất hoảng hồn, tim muốn nhảy ra ngoài lồng ngực, xoay người nhanh tay kéo Hùng Miêu Nhi nằm xuống, cùng lăn vào bóng tối sau hòn giả sơn.
Qua một hồi lâu, ngoài tiếng gió lay tùng trúc, bốn phía vẫn tĩnh lặng. Tiếng cười của Hùng Miêu Nhi như chưa kinh động một ai.
Chu Thất Thất thở phào nhẹ nhõm, kéo áo Hùng Miêu Nhi giận dữ - Anh điên rồi sao?
Hùng Miêu Nhi cười hì hì: - Điên rồi, điên rồi, uống rượu tốt nhất…
Chu Thất Thất biến sắc: - Không tốt! Anh… anh say sao?
Hùng Miêu Nhi nghiêm mặt: - Ai say? Vừa rồi tôi chỉ thử coi nơi này có ai không mà thôi.
Chu Thất Thất gắt: - Anh thử kiểu đó coi chừng chết yểu!
Hùng Miêu Nhi lại lớn tiếng: - Được rồi, nàng không cho thử, tôi không thử nữa.
Chu Thất Thất toát mồ hôi lạnh, vội đưa ngón tay trỏ lên môi: - Suỵt… suỵt… Hư! Im! Chớ nói chi!
Hùng Miêu Nhi cũng đưa ngón trỏ lên môi: - Suỵt… suỵt… Hư! Im! Chớ nói chi!
Chu Thất Thất kinh sợ, dở khóc dở cười, chẳng biết làm sao. Nàng vừa thấy Hùng Miêu Nhi giả say ở nhà, không lẽ hắn nhiễm sương trúng gió thành say thật… “Hắn mà say thật là hại chết người!”
Hùng Miêu Nhi đột nhiên đứng lên, duỗi tay duỗi chân, chạy băng ra ngoài, thân pháp nhanh nhẹn phi thường. Chu Thất Thất muốn kéo lại cũng không kịp, chỉ đành theo sát sau lưng. Khinh công của Hùng Miêu Nhi rất linh hoạt nhẹ nhàng, tuyệt nhiên không phát ra một tiếng động nhỏ. Chu Thất Thất lại thở phào nhẹ nhõm… “Chỉ mong hắn không say! Nếu không…”
Hùng Miêu Nhi bỗng phóng tới dãy tùng, nhảy lên nhánh cây, khoa chân múa tay, kêu la ầm ĩ: - Giỏi cho ngươi dám nói ta say! Ta đánh ngươi… ta đánh chết ngươi…
Chu Thất Thất kinh hoàng phóng tới kéo Hùng Miêu Nhi xuống, thẳng tay bạt tai anh liên tiếp.
Hùng Miêu Nhi không giãy giụa, không phản kháng, chỉ cười hì hì.
Chu Thất Thất tức mình mắng: - Mèo ngu, mèo say, ta mới thật muốn đánh chết ngươi.
Hùng Miêu Nhi lè nhè: - Xin cô nương chớ đánh chết tôi, chỉ… chỉ đánh gần chết thôi.
Chu Thất Thất dù đang giận cũng phải bật cười, nhưng hiểm nguy tứ phía, mèo này say vậy, nàng cười sao ra. Liếc mắt nhìn quanh, khu vườn vẫn tĩnh lặng, không một bóng người.
Chu Thất Thất hầm hầm: - Mèo say, nghe đây! Ngươi mà gây ra một tiếng động nhỏ, ta điểm huyệt rồi bỏ ngươi lại đây để bọn ác đến thịt ngươi, hiểu không?
Hùng Miêu Nhi gật đầu liên tục: - Hiểu… nghe hiểu…
Chu Thất Thất: - Ngươi còn dám gây tiếng động không?
Hùng Miêu Nhi lắc đầu lia lịa: - Không… không dám…
Chu Thất Thất thở ra một hơi: - Được rồi, bây giờ nhẹ nhàng theo ta, phát ra một tiếng động nhỏ, ta lấy mạng ngươi!
Hùng Miêu Nhi: - Được rồi, bây giờ nhẹ nhàng theo cô nương, phát ra một tiếng động nhỏ, cô nương lấy mạng tôi!
Anh lập lại hết sức rõ ràng. Chu Thất Thất mừng thầm… “Hắn tuy say, nhưng vẫn còn một hai phần tỉnh táo. Vận khí của ta cũng còn khá, hắn náo loạn như vậy mà chưa đánh thức ai.”
Hai người lại từ từ đi về phía trước. Hai người này, một đã say thần trí ngu ngốc, một trẻ tuổi kiến thức nông cạn, nên chẳng nghĩ ra. Cái ồn ào huyên náo của Hùng Miêu Nhi vừa rồi đánh thức cả người chết. Huống chi trong vườn nào ai đã mạng vong? Vậy mà vẫn không động tĩnh, trong này hẳn phải có điều khác thường. Chu Thất Thất không có kinh nghiệm, nên chẳng nghĩ tới điểm khả nghi này, lại còn tự đắc cho rằng mình số tốt. Đúng là dở khóc dở cười!
Kĩ viện này chính là hang ma ổ quỷ mà Chu Thất Thất đã gặp bao hiểm nguy hôm nọ. Tiểu lâu kia đã trong tầm mắt. Nàng thấy phảng phất bóng dáng mỹ phụ tóc mây, đẹp như hoa tươi, độc như mãng xà, lưng tựa ỷ lâu, mỉm cười ngoắt nàng.
Chu Thất Thất rùng mình kéo Hùng Miêu Nhi trốn sau một cây cổ thụ.
Hùng Miêu Nhi: - Cái gì vậy?
Chu Thất Thất vội vàng bịt miệng anh lại.
Một tay chỉ tiểu lâu, nàng run giọng: - Đó, chính là chỗ đó!
Hùng Miêu Nhi ngô nghê mấy tiếng trong miệng, gật đầu liên tục.
Chu Thất Thất nói nhỏ vào tai anh: - Anh phải cẩn thận không phát ra một tiếng động nhỏ, nửa tiếng cũng không được. Tiểu lâu kia có một nữ nhân đáng sợ hơn tất cả các ác ma trên đời. Chỉ cần anh phát ra nửa tiếng, bà ta sẽ nghe được ngay. Lúc đó tôi với anh kể như tới số, hiểu không?
Hùng Miêu Nhi gật đầu.
Chu Thất Thất khẽ thở dài: - Tuy đã tìm ra chỗ này, nhưng bây giờ chúng ta phải tiến lui thế nào? Đi trước thám thính, hay trở về báo cho Thẩm Lãng?
Hùng Miêu Nhi rủ rỉ vào tai nàng: - Chúng ta đi trước nhìn một chút.
Chu Thất Thất thở dài: - Đi trước nhìn một chút? Anh không đoán được cái bà mỹ phụ kia đáng sợ cỡ nào, anh lại đang say như vậy…
Hùng Miêu Nhi ngắt lời: - Không sao!
Anh bỗng vút ra như tên rời cung, phóng thẳng tới tiểu lâu. Chu Thất Thất ngăn chẳng kịp, gọi thì không dám, sợ đến xanh mặt. Nàng muốn chạy theo, nhưng đôi chân mềm nhũn.
Hùng Miêu Nhi tung chân đá văng cửa, nghênh ngang xông vào. Chu Thất Thất như bị cú ấy đá thẳng vào lòng, đầu óc quay cuồng, tim như ngừng đập! Nàng rũ xuống, tay chân lạnh ngắt, nước mắt tuôn ra như suối… “Thôi, xong rồi!”
Nàng tin rằng Hùng Miêu Nhi đã vào tiểu lâu thì không thể sống sót trở ra. Nàng muốn vào cùng chết với anh, nhưng không nhấc mình nổi. Nàng ngã ngồi trên đất, nghiến răng lẩm bẩm… “Ai bảo ngươi uống rượu cho say rồi làm bậy. Ngươi sống hay chết chẳng liên quan tới ta… ”
Tuy vậy những giọt lệ long lanh trong đôi mắt thu thủy của nàng vẫn không ngừng tuôn chảy.
Tiếng Hùng Miêu Nhi la hét rầm rĩ: - Quỷ mẹ bà, quỷ ma đầu, mau ra đây! Có bản lãnh thì cùng đại gia chết sống. Hùng Miêu Nhi ta đây cóc sợ ngươi!
Giọng lè nhè, lời hàm hồ, nghe chẳng rõ. Tiếp theo là những tiếng ầm ầm như trận vật lộn. Tuy võ công Hùng Miêu Nhi cao cường, tay chân nhanh nhẹn, nhưng anh vẫn chưa là đối thủ của mỹ phụ tóc mây. Huống chi anh đang say mèm.
Chu Thất Thất khóc đến lịm người… “Nếu không phải vì tôi, anh đã chẳng uống say đến vậy, cũng chẳng phải tới nơi này. Tôi hại anh! Chính tôi hại anh, tôi lại ngồi đây mà không dám vào cùng anh liều mạng. Tôi đáng chết, thật đáng chết.” Nàng tự cắn vào tay mình đến chảy máu.
Tiểu lâu kia lại bỗng trở nên yên lặng. Cái im ắng tịch mịch đến lạ kỳ.
Chu Thất Thất giật mình ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ ngạc nhiên nháo nhác ngó quanh. Khung cảnh chung quanh bỗng trở nên yên tĩnh khác thường. Tiểu lâu đen thẫm lạnh lùng đứng sững trong bóng đêm, không một tiếng động, không một ánh đèn, không một bóng người.
Nàng vừa sợ vừa thắc mắc… “Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ hắn đã chết? Cho dù hắn đã chết cũng phải có chút động tĩnh chứ!”
Tiểu lâu vẫn im lìm như một u hồn quỷ bí gian giảo. Mái hiên cong tinh xảo như mái tóc của u hồn đang phất phơ trong gió. Cửa sổ đóng chặt như ánh mắt của u hồn vĩnh viễn che giấu những bí ẩn trong lòng. Gió đêm thổi mạnh lay động hai cánh cửa bị Hùng Miêu Nhi đá mở tung, chẳng khác môi miệng của u hồn đang mỉm cười châm chọc Chu Thất Thất… “Ngươi dám vào sao? Ngươi thường ngày lá gan không nhỏ, sao giờ một bước cũng không dám vào?
Chu Thất Thất run cầm cập, tuyết đêm ướt đẫm áo quần.
Nàng ngó trân trân vào tiểu lâu ma quái. Hai cánh cửa khẽ lay động như đang khiêu khích Chu Thất Thất. Nàng nghiến răng, dùng dằng bò dậy, tự mắng… “Sao ta sợ như vậy! Chết ta còn không sợ, thì sợ chi?”
Nàng không biết “sợ” chính là một nhược điểm bẩm sinh của con người. Trừ người chết, chẳng ai tránh được “sợ”. Nàng chẳng phải đang sợ chết, mà là sợ bản thân. Đây là một nỗi sợ mà ai cũng có. Những trung thần nghĩa sĩ từ cổ chí kim cũng sợ ít nhiều khi đối diện cái chết, nhưng họ dựa vào ý chí quang minh chính đại mà át nỗi sợ kia đi.
Chu Thất Thất đứng lên. Tuy không thể nói nàng cũng có cái ý chí quang minh chính đại của những bậc trung thần nghĩa sĩ, nhưng nàng có một tấm lòng thành, vì an nguy của võ lâm mà vạch trần bí mật này.
Nàng tiến từng bước tới tiểu lâu.
Cửa tiểu lâu mở rộng, bên trong còn tối hơn cả bên ngoài. Chu Thất Thất đứng giữa trời, căng mắt dùng hết mục lực cũng chẳng thấy gì bên trong. Càng lúc càng sợ, tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng cắn răng lò dò về phía trước, không quay đầu lại, không dừng bước.
Tuy khoảng cách không xa lắm, nhưng đoạn đường như dài vô tận. Khi tới trước cửa tiểu lâu, nàng như đã dùng hết khí lực toàn thân, giờ chỉ cần một ngón tay khẽ đụng vào, nàng cũng có thể đi vào cõi chết.
“Rầm!”
Hai cánh cửa bỗng dưng đóng lại. Chu Thất Thất giật bắn người. Nàng cố trấn tĩnh… “Chỉ là gió! Gió rét đêm đông không hiểu chuyện, sao ta phải kinh người như vậy?”
Chu Thất Thất mím môi, tay trái vuốt ngực, tay phải khẽ đẩy cửa. Sau cửa như không có người, không một phản ứng. Nàng có thêm can đảm bước vào. Nàng cẩn thận từng bước, chú ý đề phòng địch nhân tấn công bất ngờ. Trong phòng tối đến nỗi đưa bàn tay lên không thấy được năm ngón. Nàng chỉ nghe tiếng tim mình đập mạnh.
Trong tiểu lâu không một tiếng động. Sự yên tĩnh này càng khiến nàng lo lắng, không hiểu chuyện gì đã xảy ra… “Trong này có mai phục, bẫy rập, hay quỷ kế gì? Hùng Miêu Nhi đâu? Là chết? Là sống? Bọn người trong tiểu lâu còn chờ gì mà chưa ra tay?”
Chu Thất Thất chỉ biết nhắm mắt mà bước. Đã có gan vào tiểu lâu, nàng chẳng muốn trở ra. Nàng cứ từng bước đi tới, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm cả người. Nàng chẳng khác kị sĩ mù nơi đồng trống. Trừ Chu Thất Thất, trên đời chẳng ai dám thẳng tiến trong bóng đêm vô tận thế này.
Chu Thất Thất chợt vấp phải một người đang nằm dưới đất. Nàng ngã nhào về trước thì đụng vào một thân người khác, phảng phất mùi khắm khú của nam nhân say rượu.
Chu Thất Thất kinh hãi, lui về sau quát lớn: - Là ai?
Không lời đáp, lại có tiếng cười khúc khích.
Chu Thất Thất run giọng hét: - Ngươi là ai?
Trong phòng chợt sáng. Ánh đèn khiến gian phòng mới đó tối thui sáng tỏ như ban ngày.
Mắt nhói đau vì ở lâu trong bóng tối, Chu Thất Thất vội vàng nhắm lại. Nàng lùi ra sau vài bước, lưng lại chạm vào một người khác. Nàng khiếp vía chạy tới, thì người ấy bắt lấy đầu vai của nàng giữ chặt. Nàng giãy giụa thì chợt nghe… “Đứng cho vững, coi chừng ngã!”
Giọng nói quen thuộc của Thẩm Lãng!
Chu Thất Thất vội mở to hai mắt.
Nàng giật mình kinh ngạc, mắt trợn trắng, miệng há hốc, không nói ra lời.
Trong phòng, bàn ghế ngay ngắn như chưa từng xảy ra một trận đánh nhau.
Ngoài Thẩm Lãng còn có người đang dựa cửa mỉm cười, Vương Lân Hoa.
Bên cạnh hắn là tên mới say mèm, thần trí mơ hồ, nói năng lộn xộn, hại nàng đau lòng chảy không ít nước mắt, liều mạng xông vào, Hùng Miêu Nhi.
Tuy sự có mặt của ba người này đã khiến nàng kinh ngạc, nhưng làm cho nàng sững sờ hơn là người bên cạnh Hùng Miêu Nhi. Người ấy lưng dài vai rộng, gân cốt nổi vồng, lưỡng quyền nhô cao, Thiết Hoá Hạc!
Bốn người này vốn là thù không phải bạn, lại cùng chung một chỗ, cùng đang mỉm cười.
Chuyện gì đã xảy ra? Chu Thất Thất hoàn toàn không hiểu!
Vương Lân Hoa vòng tay: - Bội phục! Chu Thất Thất Chu cô nương quả nhiên can đảm hơn người, xứng danh là cân quắc anh thư. Tại hạ đây bội phục sát đất.
Thiết Hoá Hạc cũng vòng tay: - Cô nương vì an nguy của bọn ta, không ngại mạo hiểm, chịu bao gian khổ, ủy khuất. Tại hạ vô cùng cảm kích, suốt đời xin khắc cốt ghi xương.
Thẩm Lãng cười: - Sau khi trải qua chuyện này, kiến thức và lòng can đảm của em đã gia tăng không ít. Tuy em bị khá nhiều kinh hãi, nhưng cũng là đáng giá.
Hùng Miêu Nhi cười to: - Bọn họ nói chưa chắc nàng dám xông vào, tôi lại nói nàng nhất định sẽ vào!
Chu Thất Thất chợt thét lên: - Im miệng! Các người im miệng hết!
Nàng bước tới trước mặt Thẩm Lãng, lớn tiếng: - Chuyện gì đã xảy ra? Anh nói mau! Em phát điên đến nơi rồi.
Hùng Miêu Nhi mỉm cười: - Cô nương từ từ nói chuyện, cần gì…
“Chát!”
Chu Thất Thất thẳng tay xáng cho anh một bạt tai.
Hùng Miêu Nhi đưa tay xoa má, không biết làm thế nào cho phải.
Chu Thất Thất chống nạnh nhìn anh lớn tiếng: - ‘Từ từ’ cái gì? ‘Nói chuyện’ cái gì? Không phải anh đang say sao? Bây giờ lại đột nhiên tỉnh táo như vậy? Vừa rồi anh giả say, phải không?
Hùng Miêu Nhi cười khổ: - Tôi… tôi…
Chu Thất Thất nhắm vào lỗ tai anh hét lớn: - Anh gạt tôi! Tại sao anh gạt tôi?
Tiếng thét của nàng như muốn đâm thủng màng nhĩ của Hùng Miêu Nhi.
Anh lùi lại ba bước, lắp bắp: - Cái này… cái này…
Mồm mép hoạt bát như Hùng Miêu Nhi, mà giờ này nói không ra một tiếng. Oai phong lẫm liệt như Hùng Miêu Nhi, mà giờ này rút đầu rụt cổ như con mèo ướt.
Anh đưa mắt nhìn Vương Lân Hoa cầu cứu.
Vương Lân Hoa vội ho một tiếng: - Chuyện này có nhiều uẩn khúc, nhưng… nhưng…
Thẩm Lãng tiếp lời: - Bọn anh hoàn toàn không có ác ý với em.
Chu Thất Thất dậm chân: - ‘Không có ác ý’? Anh còn nói vô ác ý! Tại sao gạt em? Tại sao các anh gạt em? Đều là đại trượng phu, tại sao cùng nhau gạt em?
Tuy lớn tiếng, nhưng giọng đã nghẹn ngào.
Thẩm Lãng: - Thật ra bọn anh vốn muốn nói cho em biết cái bí mật này.
Chu Thất Thất quát: - Vậy sao không nói?
Thẩm Lãng thở dài: - Coi em kìa, dáng em như vậy làm sao bọn anh nói.
Chu Thất Thất nhảy lên, lớn tiếng: - Em sao? Còn dám trách em dáng vẻ không tốt! Đã gạt em như vậy, các anh còn muốn em phải nhăn nhở tươi cười năn nỉ hay sao?
Vương Lân Hoa: - Xin cô nương thong thả nghe bọn này nói, rồi nổi nóng vẫn chưa muộn.
Thẩm Lãng tiếp lời: - Đúng rồi, em thư thả ngồi xuống nghe bọn anh giải thích.
Chu Thất Thất: - Em không ngồi xuống thì anh làm gì?
Tuy nói vậy, nhưng nàng cũng quay ngược lại ngồi xuống ghế. Lời nói của Thẩm Lãng như có ma lực thần kỳ với nàng.
Thẩm Lãng thở phào: - Được rồi! Chuyện này rất dài dòng. Xin Vương huynh thuật lại từ đầu.
Vương Lân Hoa cũng thở ra nhẹ nhõm: - Chuyện này quá nhiều khúc mắc. Tại hạ thật tình cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Chu Thất Thất lại nổi giận, lớn tiếng: - Không biết bắt đầu từ đâu thì không nói sao?
Vương Lân Hoa cười vội: - Phải nói! Dĩ nhiên là phải nói chứ, nhưng…
Chu Thất Thất trừng mắt: - Nhưng nhưng cái gì?
Vương Lân Hoa: - Tại hạ thật không biết nói từ đâu. Hay là cô nương cứ hỏi. Nàng hỏi một câu, tôi đáp một câu, tuyệt không giấu giếm.
Chu Thất Thất: - Được! Trước hết tôi hỏi…
Nàng nói tới đây bỗng ngưng bặt. Chuyện này thật rối như tơ vò, ly kỳ khúc chiết, chính nàng cũng không biết bắt đầu hỏi từ đâu.
Nàng cúi đầu xuống, lại ngẩng đầu lên, suy tư nhìn quanh. Nàng chợt thấy bức hoạ lớn trên tường đối diện, lập tức bị bức hoạ này thu hút.
Bức hoạ vẽ cảnh nửa đêm.
Ánh trăng mờ trong đêm sương bao phủ toàn bức hoạ. Một con đường nhỏ hẹp xuất phát từ bên trái loanh quanh vòng vo dẫn ra giữa, rồi mất hút vào màn sương dầy đặc, như hàm ý… “không biết từ đâu tới, cũng chẳng biết đi về đâu!”
Bên đường là vách đá cheo leo với những rặng cây xanh thẫm. Chân núi là đất bùn nâu.
Phía trái sau núi lờ mờ một mảng tường hồng với mái ngói đỏ cong như của một trang viện nguy nga đồ sộ. Dưới mái ngói là một thiếu nữ, mái tóc đen huyền, mắt sáng long lanh, tuyệt sắc giai nhân. Nàng như đang ngập ngừng, nửa muốn bước ra, nửa muốn đi vào.
Bên phải sau núi ẩn hiện dáng người thiếu nữ khác, cũng xinh đẹp tuyệt trần, cũng tuổi xuân phơi phới. Nàng đang ẩn nấp hay đang rình rập?
Thiếu nữ thứ ba đứng trên con đường quanh co giữa bức hoạ, nghiêng người lộ nửa bên mặt. Nàng có vẻ như muốn quay đầu tránh ánh mắt của thiếu nữ dưới mái ngói cong.
Cả ba nàng đều xinh đẹp tuyệt trần, đều chau mày như mang nỗi trầm uất, như u oán, như căm hận, như đang trốn tránh, như đang mong đợi. Các nàng mong đợi chi? Các nàng trốn tránh ai? Hay các nàng đang chờ một chuyện trọng đại sắp xảy ra?
Tuy chỉ là một bức hoạ, nhưng hình ảnh sống động lạ thường.
Ba thiếu nữ, mỗi người một vẻ, một tư thế, một tâm tư, một mong muốn khác nhau. Dường như cả ba đang chuẩn bị cho một hành động đặc biệt. Không ai đoán được các nàng định làm gì.
Nếu cứ ngưng chú ngắm nhìn bức hoạ, người xem sẽ dâng lên một nỗi buồn hiu hắt, như đó chính là chủ tâm của các nàng, khiến người khác phải lòng đau tâm lạnh.
Đêm sương trăng mờ càng làm cho khung cảnh thêm huyền bí, khiến người xem cũng rùng mình kinh sợ, như cảm giác được một chuyện lớn sắp xảy ra, rồi lại không xảy ra.
Hoạ sĩ chắc đang trong tâm trạng đợi trông, mong cho sự kiện kia mau bộc phát, để cảnh quỷ bí nặng nề tan biến. Càng ngắm bức hoạ, người xem càng thấm nỗi lòng tình ý của hoạ sĩ, cũng hồi hộp đợi chờ.
Bức tranh tuy khó hiểu, lại hết sức giản đơn. Nét vẽ tuy sống động, lại rất tầm thường. Hoạ đồ đơn giản, bút pháp tầm thường, lại có thể tạo nên bức tranh tinh tế với những tâm trạng phức tạp quỷ bí. Hoạ sĩ hẳn đang có một tâm sự nặng nề, như đã từng trải qua tình huống trong tranh.
Chỉ có người từng trải mới có thể biểu lộ được tình cảm qua nét vẽ tài tình như thế. Tình cảm mặn nồng cay đắng của hận cùng yêu.
Thu hút ánh mắt của Chu Thất Thất lại không phải là tâm tình nửa yêu nửa hận, mà là nhân vật trong tranh.
Chu Thất Thất nhìn chăm chăm thiếu nữ bên đường. Người thiếu nữ như đang hoảng sợ trong cơn kích động mạnh, sóng mắt long lanh như nước hồ lưu chuyển, tà áo nhẹ bay, dáng người tha thướt, thần thái phong nhã. Ánh trăng soi tỏ thân ảnh nàng nơi trung tâm của bức hoạ. Tuy chỉ thấy nửa gương mặt, Chu Thất Thất vẫn nhận ra đây chính là mỹ phụ tóc mây, độc như mãng xà, tuyệt sắc giai nhân.
Chu Thất Thất rốt cục lên tiếng: - Trước tiên tôi hỏi anh, đây là ai?
Vương Lân Hoa đáp: - Gia sư…
Chu Thất Thất quát lớn ngắt lời: - Tào lao! Tôi nghe rõ ràng anh gọi bà là ‘mẫu thân’.
Vương Lân Hoa cười nói: - Con yêu của gia sư không may yểu mạng. Khi nhận tôi làm môn đồ, người thương yêu như con đẻ, tôi tự nhiên kêu người là ‘mẫu thân’.
Chu Thất Thất chỉ “ô” như đã chấp nhận lời giải thích của hắn, lại lạnh lùng: - Như vậy anh thừa nhận tôi đã gặp bà.
Vương Lân Hoa vuốt cằm mỉm cười: - Không sai!
Chu Thất Thất: - Anh cũng thừa nhận bà đã nhốt tôi ở địa đạo nơi này, rồi anh thả tôi bằng lối ra nơi trại hòm kia?
Vương Lân Hoa vẫn xoa cằm tủm tỉm: - Không sai!
Chu Thất Thất: - Như vậy đám người Triển Anh Tùng, Phương Thiên Lý cũng bị giải đến giam trong địa lao dưới đây.
Vương Lân Hoa vẫn cười nói: - Không sai!
Chu Thất Thất hỏi dồn hỏi ép. Vương Lân Hoa thừa nhận từng câu với nét mặt tự nhiên, thần sắc không đổi, lại cứ tủm tỉm cười.
Không kìm được, Chu Thất Thất lại nhảy lên, giận dữ: - Giỏi! Tại sao tới bây giờ mới chịu nhận! Tại sao khi đó cứ phải chối, khiến cho mọi người đều nghĩ rằng tôi là người điên nói hươu nói vượn?
Vương Lân Hoa lại cười: - Lúc đó tôi chưa biết Thẩm huynh là bạn hay thù, nên phải tạm thời phủ nhận tất cả. Bây giờ…
Chu Thất Thất ngắt lời: - Bây giờ thì sao? Không lẽ bây giờ Thẩm Lãng cùng anh chung đường?
Vương Lân Hoa gật đầu: - Đúng vậy! Tôi bây giờ đã rõ, Thẩm huynh cùng tôi có chung cừu địch. Bắt đầu từ nay, tôi sẽ không giấu giếm Thẩm huynh chuyện gì.
Chu Thất Thất điếng người. Nàng tận mắt thấy thầy trò mẹ con Vương Lân Hoa làm những chuyện kỳ bí gian giảo. Mỗi chuyện đều chủ tâm nguy hại người khác, thậm chí cả võ lâm. Nàng không tin Thẩm Lãng có thể cùng chung đường với họ. Nàng không tin con người hiệp nghĩa như Thẩm Lãng lại có thể làm những chuyện như vậy.
Nàng la lên: - Thẩm Lãng, anh nói mau, lời của hắn hoàn toàn là giả.
Thẩm Lãng mỉm cười, chậm rãi: - Vương huynh nói không sai, từng chữ từng câu đều là sự thật.
Chu Thất Thất lắc đầu: - Em không tin… em không tin…
Nàng bước tới trước mặt Thẩm Lãng, nước mắt lưng tròng, run giọng: - Em quyết không tin anh có thể chung đường với họ. Em quyết không tin anh có thể tham dự vào những âm mưu của họ.
Thẩm Lãng lắc đầu thở dài: - Em lầm rồi!
Chu Thất Thất thả người xuống ghế, ngẩng mặt nhìn Thẩm Lãng, vừa hoang mang, vừa tức giận.
Nàng nghẹn ngào: - Chẳng lẽ anh hèn hạ vậy sao?
Thẩm Lãng nhìn nàng chậm rãi: - Em đã lầm rồi!
Chu Thất Thất vỗ bàn, lớn tiếng: - Chuyện gì đã xảy ra? Thật sự chuyện gì đã xảy ra? Em không hiểu… em không hiểu… em hoàn toàn không hiểu.
Thẩm Lãng từ tốn: - Em nghe anh nói, không nên chỉ nhìn một mặt của bất cứ chuyện gì. Thật ra em chỉ thấy một mặt của chuyện này, nên chẳng những em không hiểu, mà còn hiểu lầm.
Chu Thất Thất nước mắt ràn rụa, ngước lên nhìn chàng: - Hiểu lầm?
Thẩm Lãng: - Không sai! Em đã hiểu lầm.Vương công tử không phải là ác ma. Vương phu nhân cũng không độc ác…
Chu Thất Thất ngắt lời: - Em tận mắt chứng kiến!
Thẩm Lãng thở dài: - Những gì em đã thấy cũng không sai. Nhưng thật sự chính Vương phu nhân đã cứu Thiết đại hiệp, Phương đại hiệp, Triển tiêu đầu. Người đã lẻn vào cổ mộ lúc anh với em đang bị Kim Bất Hoán và Từ Nhược Ngu dây dưa. Người đã cứu bọn Triển tiêu đầu và đưa họ tới đây, hoàn toàn là vì lòng hiệp nghĩa, tuyệt không có gì ác ý.
Chu Thất Thất lớn tiếng: - ‘Không có gì ác ý’? Nếu không có ác ý, sao bà ta phải làm mấy chuyện quỷ bí, dùng thủ thuật ma quái khiến họ mất đi thần trí, để những thứ mục nữ kia đưa tới đây như chăn bò đuổi ngựa? Nếu vì lòng hiệp nghĩa, sao cứu ra rồi không thả họ đi?
Thẩm Lãng: - Vương phu nhân biết kẻ chủ mưu là một ác ma vô cùng giảo hoạt. Bọn Triển Anh Tùng không thể đối đầu với mưu kế cũng như võ công của hắn. Nếu thả họ đi, phu nhân sợ họ không giữ được tánh mạng khi gặp ác ma kia. Em nghĩ coi có đúng không?
Chu Thất Thất im lặng.
Thẩm Lãng lại nói tiếp: - Phu nhân đã cứu người thì phải cứu cho trót, nên tạm thời đưa họ tới đây để bảo vệ, nơi này mới thật sự an toàn.
Chu Thất Thất: - Cho dù là vậy, bà ta đâu cần khiến bọn họ thành bò thành ngựa…
Thẩm Lãng ngắt lời: - Nếu phu nhân đưa họ tới đây theo cách bình thường, đi chưa đầy trăm dặm đã bị ác ma kia phát giác rồi. Hắn chặn đường thì kể như mọi chuyện thất bại trong gang tấc, đúng không?
Chu Thất Thất suy tư, chỉ “hừ” không đáp.
Thẩm Lãng nói tiếp: - Huống chi đang lúc cấp bách, phu nhân đâu có thời gian để giải thích với họ. Ngay cả có được giải thích, bọn Triển tiêu đầu chưa chắc đã chịu nghe lời khuyến cáo. Phu nhân vừa lo chu toàn cho hành trình, vừa phải tranh thủ thời gian. Chỉ có cách này mới có thể tránh tai mắt thiên hạ, đưa họ tới đây an toàn. Vì phải đối phó với ác ma kia, phu nhân đành dùng thủ đoạn này. Chỉ vì thủ đoạn lạ này mà em hiểu lầm.