Chu Thất Thất cười: - Không ngờ anh còn nhớ tới tôi, còn đi tìm tôi.
Hùng Miêu Nhi cũng cười: - Đâu chỉ nhớ nàng! Thiếu chút nữa là tôi phát điên, mặc dù đi tìm, lại không biết tìm nơi đâu, có tìm được nàng chăng.
Chu Thất Thất: - Tôi cũng đang suy nghĩ, không biết làm sao để tìm anh. Vừa nghe được trên đường có kẻ đánh người, tôi đoán nhất định là anh.
Hùng Miêu Nhi cười to: - Nghe tên ấy nói là tôi biết ngay hắn đang nói về nàng, giận quá không kìm được! Lão Thiên mà dám nói năng lộn xộn về nàng, tôi cũng lôi xuống đập luôn.
Cả hau cùng cười lớn. Rồi tiếng cười lắng dần.
Chu Thất Thất hỏi nhỏ: - Không biết Thẩm…
Nàng nghiến răng giữ chặt tiếng “Lãng”.
Hùng Miêu Nhi: - Nàng muốn hỏi thăm về Thẩm Lãng?
Chu Thất Thất vùng vằng: - Ai hỏi hắn? Tôi không muốn nhắc tới hắn…
Hùng Miêu Nhi thở dài: - Nàng đi chẳng bao lâu, Thẩm Lãng cũng đi. Tôi nghĩ hắn đi tìm nàng, ngồi chờ hoài chẳng thấy tăm hơi của hắn.
Chu Thất Thất hậm hực: - Thứ bại hoại đó, anh chờ làm gì?
Hùng Miêu Nhi: - Tôi đâu phải chờ hắn, tôi chờ nàng… chờ hắn đưa nàng về.
Chu Thất Thất nhẹ nhàng chớp mắt: - Thật sao?
Hùng Miêu Nhi: - Dĩ nhiên là thật! Tôi càng chờ càng lo, đã vậy tiểu quỷ Vương Lân Hoa cứ luẩn quẩn một bên, hỏi tới hỏi lui về Thẩm Lãng. Nào là võ công, sư phụ, lai lịch. Còn hỏi tôi làm sao quen hắn.
Chu Thất Thất nguýt dài: - Anh xui xẻo mới quen tiểu quỷ kia.
Hùng Miêu Nhi: - Vương Lân Hoa theo hỏi hoài làm tôi cũng bực, nhưng hắn cứ bám riết, tôi muốn đi cũng không đi được. May sao lại có cứu tinh.
Chu Thất Thất gấp gáp: - Là Thẩm… Là ai?
Hùng Miêu Nhi cố dằn tiếng thở dài: - Không phải Thẩm Lãng!
Chu Thất Thất: - Tôi đâu có hỏi về hắn, quỷ tài…
Hùng Miêu Nhi ngắt lời: - Nàng vốn muốn hỏi về hắn, đâu cần…
Chu Thất Thất đưa tay bịt miệng anh lại, dịu dàng: - Sau này, tôi sẽ không hỏi về hắn nữa! Anh tin không? Từ nay về sau, tôi chỉ quan tâm tới những ai tốt với mình.
Hùng Miêu Nhi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn với những ngón thon dài của Chu Thất Thất. Anh say đắm nhìn nàng, như người mất hồn, nhìn mãi không thôi.
Chu Thất Thất chợt bật cười: - Người nọ là ai, anh nói mau đi.
Hùng Miêu Nhi như lấy lại bình tĩnh, nói tiếp: - Tên ấy người ngợm chẳng giống ai, gương mặt gian giảo, khinh công không kém, ăn mặc theo lối thương nhân.
Chu Thất Thất: - Anh biết hắn là ai không?
Hùng Miêu Nhi lắc đầu: - Tôi không biết hắn là ai. Hắn thì thào vào tai Vương Lân Hoa. Tiểu quỷ biến sắc, liền cáo lỗi cùng tôi, rồi theo tên nọ đi mất, dáng vẻ lại rất khẩn trương.
Chu Thất Thất cau mày: - Tên kia nói gì, anh nghe được không?
Hùng Miêu Nhi nhướng mắt: - Đường đường một nam tử như tôi lại đi nghe lén chuyện người?
Rồi anh mỉm cười nói nhỏ: - Thật ra muốn cũng không nghe được!
Chu Thất Thất liếc mắt cười duyên: - Anh nha, cái đáng yêu nhất của anh là chỗ này, chẳng bao giờ giả bộ đàng hoàng đứng đắn.
Nàng chợt nhíu mày suy tư, rồi chậm rãi nói tiếp: - Vương Lân Hoa làm việc rất quỷ bí, dường như hắn chưa nói thật bao giờ.
Hùng Miêu Nhi vuốt cằm thở dài: - Hắn quả thật rất quỷ bí. Trước tôi không để ý, giờ càng nghĩ càng thấy hắn hay làm ba chuyện quỷ ma khó dò.
Chu Thất Thất: - Mấy người quỷ quỷ túy túy đều là như vậy. Thẩm Lãng thì không, chàng không phải hạng người đó.
Nàng chợt đỏ mặt cúi đầu: - Tôi không phải đang nghĩ đến hắn, chỉ… chỉ thí dụ thôi.
Hùng Miêu Nhi nhỏ giọng: - Tôi… tôi biết…
Chu Thất Thất lại nói: - Anh mới quen Thẩm Lãng nên chưa rõ lắm. Tôi… tôi thấy hắn cũng quỷ bí không thua họ Vương kia.
Hùng Miêu Nhi trầm ngâm hồi lâu, rồi thở dài: - Đúng! Thẩm Lãng làm việc thật chẳng ai đoán được. Cái hôm hắn cùng Vương Lân Hoa đấu trí, hai người họ tuy mỗi người một khác, nhưng đều cùng một dạng. Họ ra vẻ đã hiểu nhau, kết làm bằng hữu đồng đạo, tôi lại nghĩ bọn họ còn giấu nhau không ít bí mật.
Chu Thất Thất thở dài: - Nói ai xa xôi, chính tôi đây, thoạt đầu cũng tưởng Thẩm Lãng hoàn toàn tín nhiệm Vương Lân Hoa, ngờ đâu hắn chỉ giả bộ để người khác nghĩ vậy.
Hùng Miêu Nhi: - Hắn chẳng những lừa Vương Lân Hoa mà lừa luôn cả hai ta. Tôi thật đoán không ra thân phận của hắn. Tại sao hắn hành động như vậy?
Chu Thất Thất cười khổ: - Đừng nói chi anh, ngay cả tôi cũng đoán không ra. Hắn khoá chặt tất cả những suy tư tâm sự trong lòng, có lẽ chẳng bao giờ cởi mở với ai.
Hùng Miêu Nhi: - Nàng có biết vì sao hắn làm như vậy?
Chu Thất Thất buồn bã lắc đầu: - Ai biết! May ra có quỷ mới biết.
Nàng chớp mắt, nói tiếp: - Tôi không hiểu sao trên đời lại có người như hắn, chẳng tin ai bao giờ. Thế nhân đều thẳng thắn giống tôi với anh có tốt hơn không?
Hùng Miêu Nhi bật cười ha hả: - Thế nhân mà ai cũng giống nàng và tôi, chắc thiên hạ đại loạn.
Tiếng cười lắng dần, anh trầm giọng: - Tuy thẳng thắn là đức tính tốt, nhưng có vài người mang nỗi khổ tâm lớn, gánh trên vai trọng trách nặng nề, làm sao thẳng thắn được?
Chu Thất Thất xuất thần, trầm mặc hồi lâu, khẽ thở dài: - Anh thật tốt, vẫn luôn bênh vực hắn.
Trong thoáng chốc đó, nàng cảm thấy chàng trai ngang tàng hoang dã đang ngồi trước mặt mình khả ái hơn bất kỳ ai khác.
Nàng từng yêu thích cá tính lạnh lùng, kiên định, trầm lặng mà hiểu thấu lòng người của Kim Vô Vọng. Nay nàng lại cảm thấy cái hào sảng, nhiệt tình, cuồng dã khó thuần của Hùng Miêu Nhi mới thật sự là tính khí của một chính nhân nam tử. Nàng suy nghĩ miên man… “Chỉ mèo này mới có thể thay được chỗ của Thẩm Lãng trong tim ta. Anh ấy yêu ta như vậy, ta cần gì Thẩm Lãng?”
Nàng bắt gặp ánh mắt của Hùng Miêu Nhi đang mơ mơ màng màng. Hai hàng lông mày rậm đen hơi nhíu khiến cho gương mặt hào sảng táo bạo của anh thêm vẻ ngây thơ u buồn, như một cậu bé đã chơi phá mệt mỏi, đang ngồi đầu đường chờ mẹ dắt về.
Chu Thất Thất chợt cảm thấy tự đáy lòng dâng lên mẫu tính, ôn nhu dịu dàng.
Nàng nhẹ nhàng hỏi: - Anh đang nghĩ gì?
Hùng Miêu Nhi: - Nghĩ tới nàng!
Chu Thất Thất mỉm cười ngọt ngào, ngón tay trỏ khẽ vuốt đôi mày đang nhíu của Hùng Miêu Nhi, bàn tay kia nắm tay anh, khe khẽ: - Tôi đang bên cạnh, anh còn nghĩ gì?
Hùng Miêu Nhi: - Tôi đang nghĩ, những ngày sắp tới nàng sẽ làm gì, có tịch mịch hay chăng?
Ánh mắt của anh đang từ nơi xa xăm chuyển hướng âu yếm nhìn Chu Thất Thất. Nàng cũng chăm chú nhìn anh.
Chu Thất Thất: - Tôi không tịch mịch, có anh bầu bạn…
Đột nhiên nàng nhảy lên la lớn: - A! Không tốt!
Giữa lúc không gian tràn đầy nhu tình mật ý, nàng lại nhảy dựng lên như vậy, đúng là phá cảnh phong tình.
Hùng Miêu Nhi vừa bực mình vừa ngạc nhiên, cũng có chút thất vọng: - Chuyện gì không tốt?
Chu Thất Thất lính quýnh: - Kim Vô Vọng lúc nãy ở đây bầu bạn với tôi, giờ lại đang bị thằng chột Kim Bất Hoán cùng mấy ác nhân kia vây khốn. Chúng ta phải đi cứu hắn. Mau!
Hùng Miêu Nhi vẫn ngồi yên, không nhúc nhích.
Chu Thất Thất gắt khẽ: - Anh không nghe sao? Đi… đi mau!
Hùng Miêu Nhi nghiến răng: - Thì ra là hắn… Hắn một mực bầu bạn phụng bồi nàng. Thì ra nãy giờ nàng ở đây cùng tôi, nhưng lòng nàng đang nghĩ về hắn. Tôi… tôi lầm to rồi…
Giọng anh đay nghiến, chua chát, ghen tuông.
Có thiếu nữ nào trên đời lại không thích nam nhân vì mình nổi ghen.
Vẻ hờn dỗi của Chu Thất Thất chợt hóa nhu tình, môi nở nụ cười, vuốt tóc anh, dịu dàng: - Anh thật là khờ! Thấy anh tôi mừng quá, chuyện gì cũng quên mất. Nhưng… người khác gặp nạn, mình cũng nên đi cứu, phải không?
Hùng Miêu Nhi ngước mắt nhìn nàng: - Thấy tôi, nàng thật cao hứng vậy sao?
Chu Thất Thất: - Thật… thật chứ!
Hùng Miêu Nhi đứng phắt dậy, nói lớn: - Chúng ta đi mau!
Kéo tay Chu Thất Thất phóng nhanh.
Chu Thất Thất lắc đầu cười: - Đúng là một tiểu hài tử!
Hai người nắm tay nhau chạy. Chu Thất Thất luôn miệng chỉ lối.
Tuyết trên đường vẫn còn lưu rõ hai hàng dấu chân một cạn một sâu của Kim Vô Vọng và Chu Thất Thất. Dấu chân cạn dĩ nhiên là của Kim Vô Vọng, dấu sâu là của Chu Thất Thất. Đến nơi đồng hoang, lại có thêm dấu chân khác, là của Kim Bất Hoán khi theo sau lưng họ.
Hùng Miêu Nhi đang lần theo những dấu chân này, đột nhiên dừng lại: - Có gì không đúng!
Chu Thất Thất: - Cái gì không đúng?
Hùng Miêu Nhi: - Những dấu chân này như cứ chạy lòng vòng, chỉ sợ…
Chu Thất Thất cười: - Là của chúng tôi đó, chỉ vì…
Nàng thuật lại chủ ý của Kim Vô Vọng. Hùng Miêu Nhi lộ vẻ ngạc nhiên. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến chỗ có những dấu chân lộn xộn.
Chu Thất Thất: - Là nơi này!
Hùng Miêu Nhi: - Đây là nơi họ giao đấu?
Chu Thất Thất lo lắng: - Không sai, nhưng họ đi đâu cả rồi? Chẳng lẽ Kim Vô Vọng đã bị bắt?
Hùng Miêu Nhi bất thần la lên: - Nhìn kìa!
Chu Thất Thất biến sắc nhìn theo hướng tay anh. Một vũng máu tươi giữa những dấu chân.
Máu nóng tuyết tan. Máu hoà cùng tuyết khiến màu máu nhạt đi nhiều, rất khó nhận ra.
Hai người đến gần.
Hùng Miêu Nhi bốc một nhúm tuyết nhuốm máu đưa lên mũi, đôi mày rậm nhíu chặt, trầm giọng: - Không sai, là máu!
Chu Thất Thất run giọng: - Không lẽ hắn… hắn đã ngộ nạn?
Hùng Miêu Nhi không trả lời, chăm chú quan sát những dấu chân trên tuyết.
Anh quan sát cẩn thận tới xuất thần. Chu Thất Thất không dám quấy rầy.
Qua độ chung trà, nàng nhịn không nổi, gắt khẽ: - Người ta vội muốn chết, anh đã thấy gì?
Hùng Miêu Nhi trầm giọng: - Thoạt nhìn cứ ngỡ những dấu chân này giống nhau, nhưng nếu xem xét kĩ lưỡng có thể nhận ra những khác biệt.
Chu Thất Thất tuy đang rất đau lòng, vẫn không tránh khỏi tính hiếu kỳ. Nàng cúi đầu nhìn qua nhìn lại một hồi, mãi vẫn không nhận ra điều khác biệt, lại càng nôn nóng, ngồi xổm xuống chăm chú quan sát, rốt cục cũng không nhận ra điểm gì đặc biệt.
Nàng ngẩng đầu nhìn Hùng Miêu Nhi: - Anh nhận ra mấy dấu chân này có gì khác biệt?
Hùng Miêu Nhi háy mắt: - Nàng nhìn không ra?
Chu Thất Thất: - Tôi thấy… hình như… giống như có chút…
Nàng thật không muốn nhận mình thua, cố chần chờ mong Hùng Miêu Nhi sẽ nói tiếp. Anh lại chỉ đứng ngó nàng mỉm cười, nhất định không mở miệng.
Nàng đứng lên, dậm chân: - Thôi được rồi! Tôi thua, tôi nhìn không ra.
Hùng Miêu Nhi cười: - Cẩn thận một, phải biết ứng dụng phương pháp quan sát sự việc nữa.
Chu Thất Thất sốt ruột: - Được rồi, anh có phương pháp quan sát lợi hại, anh giỏi… anh nói lẹ lên.
Hùng Miêu Nhi chỉ một dấu chân: - Nàng nhìn cái dấu chân lớn nhất, người này nhất định rất vạm vỡ. Trong bọn họ, người to con nhất là…
Chu Thất Thất vỗ tay: - Liên Thiên Vân!
Hùng Miêu Nhi lại chỉ một dấu chân khác: - Dấu chân này khác hẳn những dấu chân kia, người này mang giày vải gai. Thường chỉ có người tu hành mới mang giày vải gai.
Chu Thất Thất nhanh nhẩu: - Thiên Pháp đại sư!
Nàng cũng chỉ một dấu chân: - Đây là dấu giày cỏ. Mùa đông mà mang giày cỏ, chỉ có cái thằng ăn mày chột mắt… Kim Bất Hoán. Dấu chân mắc dịch này…
Nàng giận dữ, vừa dậm vừa đá những dấu chân mang giày cỏ.
Hùng Miêu Nhi tủm tỉm nhìn nàng: - Nàng đã nhận ra được một. Nàng chẳng những đáng yêu mà còn rất thông minh nữa. Còn lại ba dấu chân, cũng dùng cách suy luận ấy…
Chu Thất Thất bẽn lẽn: - Tôi không nhận ra ba dấu chân còn lại.
Hùng Miêu Nhi: - Ba dấu chân này, thoạt nhìn cũng không có gì lạ, nhưng quan sát kĩ sẽ nhận ra ngay.
Anh chỉ vào hai dấu chân lún sâu trong tuyết tựa như dùng đao khắc xuống, song song cách nhau chừng vài thước.
Chu Thất Thất: - Đúng rồi, đây chính là lúc Kim Vô Vọng giao đấu cùng Lãnh Đại. Hai người đứng yên rất lâu, lại rất lao lực, dấu chân lưu lại tự nhiên phải sâu hơn!
Hùng Miêu Nhi tiếp lời: - Nếu Lãnh Đại thua, thì dấu chân sâu hơn này là của hắn.
Chu Thất Thất gật gù: - Không sai!
Nàng tuy biết rằng nhận ra dấu chân từng người chưa chắc có lợi gì, nhưng biết thêm được một chuyện cũng rất đáng mừng. Nàng thường gọi người khác là hài tử, thật ra thì chính nàng mới đúng là chân tướng của trẻ con.
Hùng Miêu Nhi lại nói: - Lãnh Đại quanh năm ít ra khỏi nhà, nên giày của hắn còn mới và lưu lại dấu gai nhọn trên tuyết. Kim Vô Vọng là con ngựa không ngừng vó câu, đông đi tây chạy, nên đế giày bị mài nhẵn lì.
Chu Thất Thất tỏ vẻ bội phục, vuốt cằm mỉm cười: - Không sai!
Hùng Miêu Nhi: - Nay dấu chân ai cũng đã nhận ra, còn lại dĩ nhiên là của Lý Trường Thanh. Còn cái dấu chân con gái này không cần phải nói…
Chu Thất Thất liếc mắt nhìn anh nhoẻn miệng cười: - Anh này, tiểu miêu miêu, đâu ngờ anh càng lúc càng thông minh vậy.
Nàng nhẹ nhàng đưa tay ngắt má Hùng Miêu Nhi.
Ba tiếng ‘tiểu miêu miêu’ vừa thân mật vừa yêu kiều, lại thêm vào cái ngắt má nhẹ nhàng kia, khiến có người xuất hồn lên chín tầng trời cao thăm thẳm.
Hùng Miêu Nhi bần thần một hồi rồi bật cười lớn: - Thật ra thì cái phương pháp quan sát sự việc này là tôi tự học của Thẩm Lãng. Hắn…
Chu Thất Thất chợt ngẩng đầu lên, giận dỗi lớn tiếng ngắt lời: - Anh còn nhắc tới hắn! Anh lại nhắc tới hắn! Nghe cái tên này là tôi thấy nhức đầu.
Cái đau nhức kia thật ra là ở nơi tim. Nàng đã cố quên Thẩm Lãng, nay chỉ nghe tên chàng, lòng lại đau như dao cắt kim châm.
Hùng Miêu Nhi thấy nàng phát cáu cũng giật mình.
Anh ngây người ấp úng: - Nếu nàng không muốn nghe, tôi… tôi sẽ không nhắc tới hắn nữa.
Chu Thất Thất vẫn hờn: - Nếu anh lại nhắc, thì sao?
Hùng Miêu Nhi: - Nếu tôi lại nhắc tới hắn, thì… thì tôi là… là đồ trứng thối…
Vẻ giận dỗi tan biến, Chu Thất Thất mỉm cười: - Dấu chân đã phân biệt được, bây giờ thì sao?
Hùng Miêu Nhi chỉ vào dấu chân của Kim Vô Vọng: - Nàng nhìn, dấu chân này giữa những dấu chân kia, cái sâu cái cạn. Khinh công của Kim Vô Vọng hơn hẳn mấy người nọ. Những dấu chân sâu này có lẽ là lúc hắn kiệt sức, chắc đã trải qua một cuộc chiến đẫm máu.
Chu Thất Thất lo lắng: - Còn gì nữa không?
Hùng Miêu Nhi lại chỉ những dấu chân khác, nói tiếp: - Những dấu này, mũi chân hướng ra ngoài, có lẽ được lưu lại khi họ rút đi. Không thấy dấu chân của Kim Vô Vọng…
Chu Thất Thất la lên thất thanh: - Chẳng lẽ hắn bị người bắt trói mang đi?
Hùng Miêu Nhi nhăn nhó cười khổ: - Chỉ sợ là vậy!
Chu Thất Thất không cầm được nước mắt, dậm chân: - Vậy làm sao bây giờ? Hắn rơi vào tay của bọn kia, so với chết còn khó chịu hơn. Với tính khí của Kim Vô Vọng, hắn thà chết chứ quyết không khuất phục.
Hùng Miêu Nhi im lặng hồi lâu, rồi thấp giọng: - Những dấu chân này, lúc cạn lúc sâu, có lẽ khí lực của họ cũng tổn hao không ít, nhất là Liên Thiên Vân và Lãnh Đại…
Chu Thất Thất ngắt lời: - Kim Bất Hoán không chịu ra sức cùng người động thủ, sao dấu chân của hắn cũng sâu như vậy?
Hùng Miêu Nhi tiếp: - Hay là… chính thằng chột khiêng Kim Vô Vọng đi. Với sức nặng của hai người, dấu chân tự nhiên phải sâu hơn.
Chu Thất Thất chà đạp, dẫm, đá lên dấu chân của Kim Bất Hoán, nước mắt ràn rụa: - Ác tặc! Súc sinh! Nếu các người hành hạ hắn, một ngày nào đó, ta sẽ xẻ các người thành từng miếng nhỏ đút cho chó ăn…
Hùng Miêu Nhi đứng yên, bùi ngùi. Thương cảm cho nàng! Xót xa cho mình! Chứng kiến cảnh người con gái mình yêu tha thiết đang đau lòng vì người đàn ông khác, chẳng biết mùi vị ra sao?
Chu Thất Thất lại lôi kéo anh, run giọng: - Van cầu anh, giúp tôi đi cứu hắn?
Hùng Miêu Nhi cúi đầu: - Tôi… tôi…
Chu Thất Thất nức nở: - Bây giờ tôi chỉ có mình anh là người thân. Lẽ nào anh nhẫn tâm…
Hùng Miêu Nhi đột nhiên nhún chân phóng mình lên lớn tiếng: - Mình đi!
Hùng Miêu Nhi cũng biết, làm sao đuổi kịp, mà có đuổi kịp, làm sao cứu được Kim Vô Vọng khỏi tay của bọn Thiên Pháp đại sư. Chuyện này còn khó hơn lên trời.
Trên đời này lại có chàng trai nào cự tuyệt được người mình yêu đang rơi lệ khẩn cầu. Huống chi Hùng Miêu Nhi là một nam nhi đầy nhiệt huyết. Anh giờ chỉ có liều mạng làm vui lòng nàng.
Hai người cứ lần theo dấu chân trên tuyết. Cả hai mang tâm sự nặng nề nên cùng im lặng. Khi bàn tay mềm mại của Chu Thất Thất chạm vào tay Hùng Miêu Nhi, anh nắm lấy giữ thật chặt.
Dấu chân đi về phía bắc, không phải hướng thành Lạc Dương, mà dẫn đến một chân núi, tuy không cao, nhưng đứng dưới nhìn lên cũng khiến người choáng váng, xây xẩm mặt mày.
Hùng Miêu Nhi nhìn lên suy tư.
Chu Thất Thất nhỏ giọng: - Lên núi chứ, anh làm gì vậy!
Tuy giọng nói có ý trách cứ, nhưng dịu dàng thân thiết. Sao nàng không biết xấu tốt? Sao nàng không cảm kích trước tấm lòng của Hùng Miêu Nhi đối với mình.
Hùng Miêu Nhi trầm giọng: - Tôi đang cảm thấy có gì hơi kỳ quái. Nếu họ muốn giam giữ Kim Vô Vọng để tra hỏi, thì về Nhân Nghĩa Trang chứ tới đây làm gì?
Chu Thất Thất thất sắc: - Chẳng lẽ… chẳng lẽ họ muốn hại chết hắn ở đây?
Hùng Miêu Nhi cười khổ: - Nếu họ muốn hạ độc thủ, đâu cần phải đưa hắn lên núi, mảnh đất hoang vu tuyết đọng kia không tốt hơn sao? Nhất định là có ý khác.
Chu Thất Thất hoảng sợ: - Họ có thể ra tay ở chỗ kia, sao phải đem hắn lên núi này. Tôi bây giờ rối bời chẳng biết nghĩ sao.
Thật ra Hùng Miêu Nhi cũng đâu biết nghĩ sao. Cả hai đều không hiểu vì sao đám người kia đưa Kim Vô Vọng lên núi. Họ chỉ còn biết lên núi xem xét cho minh bạch. Đường núi gập ghềnh, khi thì nham thạch, chỗ thì dây mây, tuyết đọng rất ít, nên lần theo dấu chân thật chẳng dễ dàng. Hai người vừa đi vừa quan sát chung quanh. Hồi lâu thì đến một triền núi, có ngôi đình bát giác, mái ngói xanh lục nổi bật trên nền tuyết trắng, cảnh đẹp tựa chốn bồng lai.
Những dấu chân đến đây đột nhiên không thấy. Hai người định thần chăm chú quan sát vẫn không tìm ra một dấu vết.
Hùng Miêu Nhi cau mày: - Kỳ quái… thật là kỳ quái…
Chu Thất Thất: - Kỳ quái… thật là kỳ quái… Chẳng lẽ họ đến đây thì bay thẳng lên trời?
Nàng chợt vỗ trán, mừng rỡ nói tiếp: - Thì ra là vậy!
Hùng Miêu Nhi ngạc nhiên: - Nàng nghĩ ra được cái chi?
Chu Thất Thất: - Tôi có biết qua trường hợp này. Lúc đó tôi cùng Thẩm… tôi với mấy người Thiết Hóa Hạc, Thắng Huỳnh, Nhất Tiếu Phật cùng điều tra bí mật cổ mộ. Một nhóm người đi đến nửa đường đột nhiên dấu chân biến đâu mất. Có người nói ‘chẳng lẽ họ bay thẳng lên trời?’
Hùng Miêu Nhi: - Rồi sao?
Chu Thất Thất: - Có người nghĩ ra… khi họ đi tới đó, thì đạp lên chính dấu chân của mình trở lui, cố ý đánh lạc hướng, khiến người truy tung nghi quỷ ngờ thần.
Hùng Miêu Nhi vỗ tay: - Hay thật!
Anh lập tức bước về hướng đường lui, nhưng được hai bước, lại cau mày: - Nhưng lần này chưa chắc là vậy.
Chu Thất Thất: - Tại sao? Tại sao không cùng một dạng?
Hùng Miêu Nhi: - Tuy tôi không rõ chuyện cổ mộ kia, nhưng thiết nghĩ chỉ có bọn người hành động dối trá khó hiểu mới giả quỷ giả thần, bày ra nghi trận. Đám người Thiên Pháp đại sư thật không…
Chu Thất Thất cười: - Chẳng lẽ họ là người tốt sao?
Hùng Miêu Nhi cười khổ: - Họ là tốt là xấu bây giờ khoan nói. Họ là những nhân vật thành danh, hiểu rõ giấu đầu thì sẽ có ngày lòi đuôi. Huống chi bọn họ đâu biết có người truy tung. Mà cho dù biết có người truy tung, với võ công và thân phận của họ, cũng quyết không lẩn trốn.
Chu Thất Thất trầm ngâm, rồi nói: - Cũng không sai! Vậy theo anh, chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ bọn họ thật bay thẳng lên trời?
Hùng Miêu Nhi thở dài: - Tôi không biết.
Chu Thất Thất dậm chân: - Tôi không biết, anh cũng không biết, bây giờ ta phải làm sao? Chẳng lẽ ở đây chờ họ từ trên trời rớt xuống?
Hùng Miêu Nhi: - Cái này, chắc chúng ta cần quan sát tìm hiểu thêm. Không chừng…
Chợt có tiếng người kêu thảm: - Cứu mạng… cứu mạng…
Hùng Miêu Nhi và Chu Thất Thất cùng giật mình kinh hãi, thoáng liếc nhau rồi chạy nhanh về hướng ấy.
Tiếng la vọng lên từ một vực thẳm gần đó.
Khi Chu Thất Thất và Hùng Miêu Nhi đến nơi, tiếng la yếu dần, giọng đã khản đặc, chỉ còn là tiếng rên nho nhỏ: - Tôi… tôi trợt chân té xuống, cầu người quân tử làm ơn kéo tôi lên, cả đời này tôi sẽ chẳng dám quên.
Hai người nhìn xuống, hai bàn tay đang bấu thật chặt vào mỏm đá bên bờ vực, gân xanh trên ngón nổi vồng, như người ấy đã gần kiệt lực.
Chu Thất Thất thở phào nhẹ nhõm: - Người này thật chưa tới số, không những chưa té xuống hẳn, lại đúng vào lúc chúng ta đang ở trên núi này.
Rồi nàng lớn tiếng: - Đừng sợ, cũng đừng buông tay, có chúng tôi đây!
Nàng bước vội xuống hướng vách đá. Hùng Miêu Nhi kéo tay nàng lại.
Anh cau mày: - Chậm đã! Chuyện này coi bộ…
Chu Thất Thất gấp gáp ngắt lời: - Mạng người quan trọng, cứu người như cứu hỏa, chờ cái gì?
Tiếng kêu cứu kia mỗi lúc một yếu, nàng càng thêm lo lắng.
Hùng Miêu Nhi vẫn giữ chặt tay nàng: - Tôi thấy chuyện này có chút mờ ám.
Chu Thất Thất dậm chân: - Vô luận là gì, cứu người trước đã. Nếu chần chờ mãi, người ta té xuống chết, lúc đó anh ăn nói sao với lương tâm của mình?
Tuy Hùng Miêu Nhi còn muốn nói thêm, nhưng Chu Thất Thất đẩy mạnh anh qua để đi tới.
Anh chỉ đành lắc đầu: - Thôi được! Tôi cứu hắn, nàng chờ ở đây.
Anh buông tay Chu Thất Thất, phóng đến bên bờ vực, cúi người nắm được hai cổ tay kia.
Chu Thất Thất: - Dùng sức kéo…
Hai bàn tay đang bám chặt lấy mỏm đá nơi bờ vực bỗng lật ngược lên, ra chiêu ‘Phân Cân Cầm Nã Thủ’ một cách sắc bén xuất thần, nắm lấy mạch môn ở cổ tay Hùng Miêu Nhi.
Hùng Miêu Nhi không đề phòng, tránh chẳng kịp, hai cổ tay bị người nắm chặt, cánh tay tê dại, trong thoáng chốc khí lực như mất hẳn.
Trong lúc Chu Thất Thất còn đang hoảng hốt há mồm trợn mắt, cả người Hùng Miêu Nhi bị tung lên rồi rơi thẳng xuống vực sâu. Mọi việc xảy ra quá bất ngờ, Chu Thất Thất như bị sét đánh, sửng sốt kinh hoàng chết điếng. Tiếng thét của Hùng Miêu Nhi vang dội, dư âm như không dứt.
Từ vực sâu bỗng vọng tiếng cười gằn. Một bóng người phóng lên.
Trời đã xế chiều, trong ánh ảm đạm của buổi hoàng hôn, người kia mặc chiếc áo to dầy rộng thùng thình, đầu đội cái nón lớn sùm sụp che ngang mặt. Hắn ăn mặc như thương khách vùng Trung Đông.
Chu Thất Thất lúc này mới hoàn hồn, giận dữ quát lớn: - Ác tặc! Trả Hùng Miêu Nhi cho ta.
Nàng liều mình phóng tới.
Người nọ không tránh chẳng né, lại còn cười: - Cô bé xinh đẹp, nàng dám động thủ với ta?
Giọng nói hiền lành ôn nhu vừa lọt vào tai, toàn thân Chu Thất Thất như bị ai quất một roi, vừa nhảy lên đã rơi ngay xuống, đứng yên bất động.
Gió núi thét gào. Không gian lạnh lẽo.
Chu Thất Thất toát mồ hôi, toàn thân mềm nhũn, chân tay rã rời.
Người kia cười: - Cô bé xinh, nhận ra ta sao?
Chu Thất Thất: - Ngươi… ngươi là…
Cổ họng nàng nghẹn hẳn, đầu lưỡi cũng cứng đơ, ngay cả dùng hết khí lực toàn thân, chỉ có thể mấp máy môi, chứ không ra một tiếng.
Người kia: - Chính là cô cô tốt bụng của nàng. Trời đông giá rét, ta mặc chiếc áo to lớn ấm áp này, nên nhìn có hơi khác chút?
Chu Thất Thất: - Ngươi… ngươi…
Người nọ ôn nhu: - Cô cô đối tốt với nàng như vậy, lo lắng thay đồ cho nàng, dỗ nàng ăn uống. Vậy mà nàng vẫn muốn bỏ đi, thật là không có lương tâm.
Người ấy vừa nói, vừa bước tới gần Chu Thất Thất.
Chu Thất Thất: - Xin… cầu xin…
Hắn cười: - Nàng đi rồi, ta vì nhớ nhung mà đau khổ biết dường nào. Hôm nay gặp nàng ở đây, sao còn không tới để cô cô hôn cái cho thỏa lòng nhung nhớ.
Chu Thất Thất sợ quá hét lớn: - Ngươi cút… cút mau…
Hắn vẫn cười: - Sao lại ‘cút’?Ta muốn dẫn nàng đi, thay áo đẹp cho nàng, cho nàng ăn sơn hào hải vị…
Hắn đã tới trước mặt Chu Thất Thất.
Chu Thất Thất thét lên: - Ngươi tới gần, ta đánh chết ngươi.
Nàng giơ tay lên đánh thẳng vào người hắn, nhưng vì quá sợ hãi mà khí lực toàn thân đã mất hết nơi nào. Chưởng đánh ra không giết nổi một con ruồi.
Hắn nắm lấy tay Chu Thất Thất: - Bé xinh, nên ngoan ngoãn…
Chu Thất Thất đầu óc quay cuồng, toàn thân mềm nhũn, từ từ rũ xuống…
Khí trời se lạnh, gió núi thổi nhẹ trên mặt, Chu Thất Thất giật mình tỉnh lại. Chưa mở mắt, nàng đã nhận ra “ác ma” đang ôm chặt mình trong ngực, cảm giác này so với chết còn khó chịu hơn, đáng sợ hơn nhiều. Mặc dù có lớp vải dầy ngăn cách, nàng vẫn cảm thấy cái lạnh như băng, chẳng khác gì bị con rắn độc quấn lấy thân mình.
Nàng run rẩy la lên: - Buông ta ra… buông ta ra…
Hắn cười: - Cục cưng mà, buông ra sao được?
Chu Thất Thất muốn đẩy hắn ra, nhưng chân tay rã rời, nhấc lên không nổi.
Nàng đã cố quên đi những ngày kinh hoàng như cơn ác mộng trước kia, nào ngờ đâu nay lại rơi vào tình cảnh của cơn ác mộng ấy.
Cảm giác của nàng lúc này không phải là “sợ”.
“Sợ” còn có thể hình dung, tâm cảnh của nàng bây giờ lại không từ ngữ nào trên đời có thể diễn tả được.
Chu Thất Thất không phản kháng, không giãy giụa, chỉ tuôn trào nước mắt.
Nàng run giọng: - Van cầu ngươi, thả ta đi! Ta cùng ngươi không thù không oán, sao cứ phải hại ta, hành hạ ta?
Hắn cười: - Ta đang ôm nàng âu yếm dịu dàng, sao lại nói là ‘hại’? Nếu ôn nhu ôm ấp là ‘hại’, thì nàng hãy ‘hại’ ta đi. Nàng muốn ‘hại’ ta, hãy ‘hại’ ta như vậy.
Chu Thất Thất: - Nếu ngươi không chịu thả ta, thì xin giết ta đi! Chết rồi, ta thành quỷ cũng cảm kích ngươi.
Hắn lại cười: - Ta giết nàng, nàng lại cảm kích ta? Nàng đùa sao?
Chu Thất Thất: - Là thật… thật… thật…
(Hết hồi 14)