“Sao hả? Sao không nói gì nữa? Mà hôm nay là đám cưới của anh và Lưu Bối Na, anh tìm gặp tôi thế này không hay lắm đâu!”
An Lãm Khánh nheo mắt, hắn ta dù rất muốn thừa nhận rằng bản thân hản ta luôn muốn có Hạ Cẩn Mai nhưng lúc này đây hắn ta vừa kết hôn với Lưu Bối Na, lời này sao có thể nói được.
Vốn là An Lâm Khánh cũng từng thực lòng ngưỡng mộ cô, nhưng cô lại cứ cho hắn ta ăn chay mãi, bên cạnh cô hắn ta lại còn phải diễn một bài đàn ông tử tế đúng là rất mệt mỏi.
Lưu Bối Na lại khác.
Bất kỳ một gã đàn ông nào cũng muốn được phóng túng, muốn sống là mình mà được phụ nữ tung hô như thánh trên trời.
Lưu Bối Na mang đến cho hắn ta thứ cảm giác ấy, lựa chọn đưa ra với hẳn ta thực không quá khó khăn.
An Lâm Khánh buông lỏng dần tay của Hạ Cẩn Mai ra, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp cùng đường nét gợi cảm trên thân thể cô, hắn ta không nhịn được âm thầm chửi rủa chính mình.
Đột nhiên An Lâm Khánh sắc mặt dịu xuống, cất tiếng nói: “Anh…hối hận rồi!”
Hạ Cẩn Mai bị lời này dọa cho sợ đến ngây người.
An Lâm Khánh vốn là một kẻ khốn nạn, bản chất luôn là vậy.
Lúc này hắn nói lời nực cười này càng làm cho Hạ Cẩn Mai sợ hãi.
Sợ là bởi vì cô càng thấy ghê tởm con người hẳn ta.
“Anh hối hận vì cái gì?”
Hạ Cẩn Mai thu lại biểu cảm cất tiếng hỏi.
An Lâm Khánh cảm thấy rằng giọng cô đã dịu đi rất nhiều nên hắn bước tới thêm một bước nữa, thu ngắn khoảng cách với cô.
“Vì đã đánh mất em”
Lời của An Lâm Khánh vừa nói ra Hạ Cẩn Mai càng thêm ghê tởm.
Nếu như hẳn ta nói rằng hối hận vì đã lừa cô thì ít nhất cô còn cảm thấy hẳn ta vân là con người.
Nhưng lúc này thì cô triệt để cảm thấy người đàn ông này đáng khinh đến thế nào.
Hắn ta lại có thể nghĩ được Hạ Cẩn Mai là loại phụ nữ rẻ rúng, chỉ cần hản ta nói mấy lời ngon ngọt là lập tức sà vào lòng? Cũng thật là nực cười quá đi! “Tôi không có hứng thú với anh!”
Hạ Cẩn Mai cất tiếng nói, định xoay người rời đi, nhưng An Lâm Khánh gắt gao giữ lại: “Bây giờ em trèo cành cao rồi, không còn cần nhìn đến anh nữa sao?”
“Liêm sỉ của anh để đi đâu hả? Tôi nói tôi không có hứng thú là không hứng thú, chẳng liên quan gì đến ai khác cả.Mà anh quên rồi.Hôm nay là đám cưới của anh đó”
An Lâm Khánh nghệt mặt ra.
Hắn liên tiếp bị từ chối đến mấy lần.
An Lâm Khánh buông lỏng tay ra, Hạ Cẩn Mai nhanh chóng nhân cơ hội đó rời đi, đến một cái liếc mắt cô cũng lười không cho hắn.
“Cẩn Mai”
Hạ Cẩn Mai xoay người nhìn lại, người đến là bác trai và bác gái.
Mặt cô khẽ dao động, cô không biết cuộc trò chuyện vừa rồi giữa mình và An Lâm Khánh hai bác có nghe ra gì hay không.
Cô cất tiếng: “Hai bác! Cháu xin phép về trước.
Bạn cháu đang đợi.
Rảnh rồi cháu sẽ tới thăm”
Bữa tiệc thực sự chưa kết thúc nhưng không riêng gì Hạ Cẩn Mai mà nhiều quan khách khác cũng đã ra về.
Hạ Cẩn Mai nhớ ra lúc mình đi về không có chào qua hai bác.
“Cẩn Mai à! Chuyện vừa nấy…”
“Không sao ạ! Cũng tại cậu chủ họ Kiều thích lo chuyện bao đồng”
Hạ Cẩn Mai nhanh chóng nói.
Hạ Cẩn Mai có thể nhìn thấy sự thất vọng trong mắt hai bác của mình.
Nhất là bác trai, trầm tư thấy rõ, còn bác gái thì ổn hơn, bình tĩnh đến độ Hạ Cẩn Mai cũng bất ngờ.
Hạ Vân Du nghe thấy cháu gái trả lời thì lòng nảy nghì ngờ.
Bà cân nhắc hỏi: “Cháu và cậu chủ Kiều quen nhau sao?”
Hạ Cẩn Mai mỉm cười.