Đó chính là Kiều Chính Minh.
Anh ta tiến gần đến phía cô, Diệp Tịnh Nhi biết ý rời đi trước chờ bạn ở ngoài sảnh.
Kiều Chính Minh nhìn Hạ Cẩn Mai một lượt, vẻ vô cùng tán thưởng nhan sắc của cô sau đó cất tiếng nói: “Dường như việc tốt tôi làm cô Hạ đây hơi xem nhẹ?”
Hạ Cẩn Mai cười nhếch môi một cái, cô nói: “Thật sự, tôi sẽ không cảm ơn anh.
Rõ ràng anh đã phá hỏng bữa tiệc.”
Kiều Chính Minh đang nở một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt lập tức bị dội một gáo nước lạnh cho cứng đờ.
Anh ta nhăn mặt lại không hiếu: “Nhưng cô ta đổ oan cho cô..”
“Thanh giả tự thanh.
Anh là lo chuyện bao đồng rồi đó.”
Kiêu Chính Minh ấm ức: “Tôi rõ ràng là vì cô mà ra mặt, cô sao có thể nói chuyện kiểu đó?”
“Đúng là anh đã ra mặt giúp đỡ tôi.
Nhưng anh làm hơi dư thừa, tôi không có đề nghị anh, trái lại anh còn làm cho bác gái tôi đau lòng như vậy.
Anh hiểu không? Đối với tôi, người khác nghĩ sao về mình cũng được, tôi không bận tâm.”
Hạ Cẩn Mai nói lời này rất thật.
Khuôn mặt có chút không vui.
Kiều Chính Minh chính mình không hiểu được một cô gái gặp oan ức như thế lại có thể không quan tâm.
Anh định nói gì nữa nhưng Hạ Cẩn Mai đã lên tiếng trước: “Thưa anh, rất mong sau này anh đừng can dự vào chuyện của tôi nữa.
Cảm ơn!”
Nói xong cô quay người rời đi.
Trên hành lang, Kiêu Chính Minh đứng ngây ngốc tại chỗ y như một đứa trẻ.
Một hồi lâu, anh ta mới bật cười.
Mà ở một góc, bóng dáng một người chăm chú nhìn tất thảy, nhưng lại lặng lẽ rời đi.
Khi mà Hạ Cẩn Mai vừa bước được mấy bước cách khỏi chỗ Kiều Chính Minh thì lập tức lại bị một cánh tay gắt gao cầm chặt lấy, kéo vào một căn phòng.
“An Lâm Khánh?”
Hạ Cẩn Mai giật thót mình khi nhìn thấy người kéo mình đi là An Lâm Khánh.
Ánh mắt An Lâm Khánh nhìn cô khiến Hạ Cẩn Mai cảm thấy có chút sợ hãi.
Cô nắm chặt trong tay chiếc điện thoại, lúc này nó giống như là vũ khí để cô dùng bảo vệ mình vậy.
“Anh làm gì vậy? Buông tôi ra!”
Hạ Cẩn Mai gắt lên khi An Lâm Khánh tiến sát về phía cô, một tay vẫn gắt gao túm chặt lấy cô.
“Cô và Kiều Chính Minh có quan hệ gì?”
An Lãm Khánh cất tiếng truy hỏi.
Hạ Cẩn Mai hơi nhăn mặt lại, mái tóc phủ xuống hơi bay bay do gió từ cửa sổ truyền đến.
“Liên quan gì đến anh chứ?”
“Hừm…Cô thật không đơn giản, có thể quen biết với Lương Thanh Sơn, còn để Kiều Chính Minh hôm nay ra mặt cho cô, còn nữa, hôm trước lại lên xe nhà họ Vương.
Không lẽ cô bây giờ là gái gọi cao cấp sao?”
Hạ Cẩn Mai tái mặt vì kinh động.
Không nghĩ được những từ bẩn thỉu đó lại có thể được nói ra từ miệng An Lâm Khánh.
Nhưng thoáng kinh động đó diễn ra rất nhanh, cô nhếch mép: “Không phải chính anh đã vì hai mươi tỷ mà bán tôi đi sao? Anh quên rồi à?”
An Lãm Khánh tái mặt.
Thực ra tại thời điểm đó, khi có người liên hệ với hắn ta trong lúc hắn ta vì thâm hụt tiền quỹ mà đối mặt với nhiều nguy cơ để Hạ Cẩn Mai mang thai hộ, hắn ta không hề biết đối phương là ai, chỉ thấy là món lợi lớn nên khi ấy hẳn ta diễn một bài bị lừa, đau lòng mất hết lý trí
để Hạ Cẩn Mai thương tình, và người đứng sau thuê cô mang thai có thể thuận lợi đạt thỏa thuận như vậy.
Hạ Cẩn Mai có thể cảm thấy trong ánh mắt đối phương rỡ ràng đuối lý.
Hắn ta sao có quyền chất vấn quan hệ của cô khi mà chính hẳn ta là kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ.