Rõ ràng là lúc mới bắt đầu bữa tiệc, tại cổng phòng tiệc, bác trai và bác gái đều chứng kiến Kiều Chính Minh muốn làm quen với cô, vậy mà sau khi Kiêu Chính Minh ra tay giúp đỡ lại có thể nghĩ cô và anh ta vốn quen biết từ trước.
Xem ra Hạ Cẩn Mai đã hiểu chưa thật sự đầy đủ về người bác gái này, hoặc là do cô chưa bao giờ để ý đến những điều nhỏ nhặt và trước đây cũng chưa từng để xảy ra những cạnh tranh nên cô không nhìn thấu được.
“Dạ không ạt! Đây là lần đầu tiên con gặp anh ta”
Hạ Vân Du nghe xong thì mỉm cười nói: “Cậu Kiều đúng là gia thế rất tốt.
Nhưng, cửa hào môn rất sâu, con nên cẩn thận”
Bác trai trước giờ kiệm lời, thấy vợ nói lời này thì cau mày gạt đi: “Bà này, đó là chuyện của Cẩn Mai, bà không nên can thiệp sâu quát”
“Sao lại là sâu? Cẩn Mai là cháu gái tôi, cháu như con gái, tương lai sau này đều cần được quan tâm.”
“Nhưng cũng không thể can thiệp vào hạnh phúc của cháu nó được.”
Bác trai cáu kỉnh nói.
Thật ra lời bác nói không phải vì bác không thương Hạ Cẩn Mai, mà là tính cách bác trước giờ đều không thích quản chuyện gì, điểm này của bác lại đặc biệt hợp ý Hạ Cẩn Mai.
“Hừm…
Nghe ông có mà ăn cám.
Hạ Cẩn Mai, cháu nghe bác, gia cảnh nhà chúng ta cũng không nên liều lĩnh, không môn đăng hệ đổi sẽ rất khó sống”
Hạ Cẩn Mai không hiểu lắm vì sao bác gái có suy nghĩ như thế lại đồng ý gả Lưu Bối Na cho An Lâm Khánh? Kỳ thực An Lâm Khánh không phải quá giàu có nhưng so gia cảnh giữa hai nhà cũng là hơn kém đến năm bậc.
Nhưng cô cũng không muốn nghĩ về việc này, bởi vì cô không có hứng thú bắt đầu một mối quan hệ nào nữa cả.
“Hừm”
Bác trai thở dài một tiếng, không muốn nhắc đến chuyện này, bác trai nhìn Hạ Cẩn Mai lại nói: “Cẩn Mai, chuyện của Bối Na, bác thật xin lỗi.
Chị con…
nó hồ hồ”
Hạ Cẩn Mai mỉm cười: “Bác, không sao đâu ạt! Cháu không có để ý.
Hai bác cũng đừng vì chuyện này mà suy nghĩ, quan khách họ cũng bàn tán vài lần rồi thôi thôi”
“Ừm.
Bác cũng hy vọng vậy.
Thật sự bác không để ý người khác nói ra nói vào.”
“Dạt”
Hạ Cẩn Mai thật tình cũng không biết nói gì hơn.
“Cẩn Mai, bác có một người bạn học, con trai cô ấy cũng là một thanh niên xuất sắc, nếu có rảnh đi gặp gỡ một chút”
Hạ Vân Du đột nhiên cất tiếng nói.
Hạ Cẩn Mai không ngờ được sự tình lại phát triển theo hướng này, cô đang định từ chối thì một giọng nói vang lên: “Người như cô Hạ đây mà cân xem mắt hay sao?”
Hạ Cẩn Mai giật mình quay lại.
Người đàn ông vừa nói là Lương Thanh Sơn.
Cô thầm rủa, không biết hôm nay là cái ngày gì mà cô gặp hết người nọ đến người kia, chuyện xảy đến liên miên không dứt.
Hạ Vân Du cùng chồng Lưu Thịnh Hào quay ra nhìn, lại là một người đàn ông ưu tú, vừa nhìn đã biết rằng thân thế không tầm thường ra mặt nói cho Hạ Cẩn Mai.
Cả hai mặc dù không nói ra nhưng lại dấy lên nhiều nghi vấn trong lòng.
“Chào cô Hại! Chúng ta lại gặp nhau!”
Hạ Cẩn Mai cười trừ một cái, lần trước gặp Lương Thanh Sơn là tên sát thủ điên kia cũng xuất hiện, theo phản xạ tự nhiên, Hạ Cẩn Mai đưa mắt nhìn xung quanh, đến khi không có gì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu chủ Lương!”
Hạ Cẩn Mai nói một câu lấy lệ.
Hạ Vân Du và Lưu Thịnh Hào đứng một bên không lên tiếng để quan sát.
“Bác gái à! Tôi có thể mượn cô Hạ một lát được không?”