Hai tên trúng đạn ngã lăn ra đất.
Vương Tuấn Dương nhào tới, túm được một tên khác, anh nhấc hắn lên rồi quật ngã thẳng vào cái thân cây.
Xương hắn gãy “rắc”một cái.
“Đoàng! Đoàng!”
Làn đạn vẫn tiếp tục nhằm về hướng Vương Tuấn Dương mà tấn công.
Nhưng Vương Tuấn Dương thân thủ nhanh như sóc.
Anh nhanh chóng thoát được.
“Pằng! Pằng! Pằng!”
Tiếng súng hạng nặng đột ngột cất lên.
Vương Tuấn Dương đảo mắt.
Nhận ra Tiểu Trương đã đến, theo sau còn có Lục Vĩnh Thành, anh lừ mắt bẻ rắc cánh tay của kẻ vừa bị đập xuống thân cây.
“Chú Lục, đồ cứu thương!”
Vương Tuấn Dương quát lớn rồi rất nhanh anh chạy tới bên Hạ Cẩn Mai đang ôm lấy bả vai mình.
“Cẩn Mai.Em có sao không?”
Vương Tuấn Dương lập tức ngồi xuống, đỡ lấy cả người đang run lên của Hạ Cẩn Mai.
Nơi vai cô, máu đã túa ra mà một khúc cây nhọn hoắt vẫn cảm vào đó.
“Chịu khó một chút, anh sẽ rút nó ra, sau đó chúng ta đi viện được không?”
Vương Tuấn Dương trấn an cô, không ngần ngại lúc này hôn lên trán cô dịu dàng pha lẫn khẩn trương.
“Cô Hạ không sao chứ?”
Lục Vĩnh Thành chạy tới.
Ngoài kia Tiểu Trương đã xử lý hết mấy tên còn lại.
Người trong nhóm Vương Đường cũng đã tới, phối hợp cùng Tiểu Trương xử lý hết thảy mọi tàn dư và truy vết đám sát thủ kia.
“Có trực thăng không?”
Vương Tuấn Dương nói.
Vừa hỏi, lúc này anh đã rút khúc cây nhọn như dao ra khỏi bả vai Hạ Cẩn Mai, nhanh chóng bịt miệng vết thương lại cầm máu rồi bế cô lên tay.
“Trực thăng tới đây rồi”
Lục Vĩnh Thành cũng ngay lập tức cho trực thăng hạ tới đường mòn.
Gió từ cánh quạt vù vù bẻ gãy những tán cây.
Vương Tuấn Dương ôm lấy Hạ Cẩn Mai nhanh chóng chạy lên trên trực thăng rồi nhanh chóng đưa cô tới viện.
Ngoài hành lang bệnh viện, Vương Tuấn Dương đứng dựa lưng vào tường.
Máu thâm trên cánh tay và áo của anh.
Nhưng anh không có vẻ gì là muốn đi thay ngay bây giờ.
Môi mím lại, và ánh mắt sốt ruột nhìn về đèn cấp cứu ở kia vẫn đang sáng.
Lục Vĩnh Thành cũng ở ngay đó, từ đầu đến cuối đều không dám lên tiếng.
Vì lúc này, liếc mắt cũng nhìn thấy cơn giận của Vương Tuấn Dương đã lên tới đỉnh điểm.
Rất lâu rồi anh không có trạng thái u uất, kích động và hận thù đau lòng như vậy.
Tất cả cuộn trào trong lòng, như nham thạch nung đỏ trong đó chờ lúc phát ra.
“Cạch!”
Cuối cùng thì cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra.
Vị bác sĩ đi từ phòng cấp cứu ra, cất tiếng nói: “Bệnh nhân đã cầm máu được.Nhưng vì cô ấy có chứng bệnh máu khó đông nên vẫn cần cẩn thận theo dõi.Vết thương không quá sâu, cũng không tổn thương dây chằng nên sẽ hồi phục nhanh thôi nếu như tình trạng cầm máu diễn biến tốt”
“Sau này có ảnh hưởng đến vận động tay hay không?”
Vương Tuấn Dương cất tiếng hỏi.
Vị bác sĩ mỉm cười: “Nếu điều dưỡng tốt, vận động hợp lý thì có thể”
Có thể nghe thấy Lục Vĩnh Thành thở ra một tiếng nhẹ nhõm trong lòng.
Ai cũng biết mơ ước của Hạ Cẩn Mai là trở thành chuyên gia trang điểm, nếu như tay bị tổn thương nặng sẽ khép lại ước mơ của cô.